Tôi phát bệnh với em ấy. Nói chính xác thì tôi phát bệnh với cái giọng nói của em ấy!!!
Cách đây khoảng 2 tháng ẻm dọn đến ở phòng trọ cạnh bên. Và kể từ đó, chuỗi những ngày đau đầu chính thức bắt đầu.
Em ấy có chất giọng mà tôi xếp vào nhóm "hàng quý hiếm cần được bảo tồn và cất sâu vào trong núi đừng để ai nghe thấy"...
Mỗi khi em ấy đi học hay đi khuất đâu đó thì thôi, về đến nhà là y như rằng cất tiếng oang oang banh nhà, nứt tường, bể các loại thau chậu, chén dĩa...sức công phá có thể nói quá là sánh ngang hàng với 2 quả bom nguyên tử Mỹ dội xuống Nhật Bản năm nào.
Đứng ở góc độ Siu Black tôi sẽ nói với em ấy thế này :"Tôi ghét em! Nhà trọ này không phải là của em!". Giọng của em ấy vừa mỏng mà lại vừa chua vừa chát, nó không trong và đôi lúc có những quãng rè nghe như cái đài bị mát. Khi nói chuyện em luôn biết phát huy chất giọng nữ cao chát chúa của mình, càng nói càng cao hơn, càng to hơn như thể ai giành ăn hết cái bánh tét khét vậy.
Lúc đầu cũng thấy điều đó không có vấn đề gì, nhưng càng ngày tôi càng chịu không nổi, nhỏ em tôi cũng vậy, và những phòng khác cũng thế. Dạo này tôi liên tưởng giọng nói của ẻm giống như hiện tượng nhiễu âm vậy. Nó khiến tôi nhứt đầu, bực bội, ngủ không ngon mà thức không yên.
Cách em ấy nói chuyện thì phải nói là thuộc hàng "grandmother". Nói chuyện với mẹ, với chị gái hay bất cứ ai em ấy cũng không hề có ý che giấu cái sự ngồi trên bàn thờ của mình. Hỗn hết chỗ nói! Có mấy lần tôi nghe cô chị cằn nhằn, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.
Em ấy không những nói "hay" mà nổ cũng rất "giỏi". Trong cái nói có cái nổ và trong cái nổ có cái nói. Cả hai hỗ trợ và tôn vinh cho nhau. Có lần em ấy vô tình khoe rằng chuyên ngành tiếng Anh của mình là bá cháy con cào cào nhất trong các chuyên ngành ngoại ngữ. Ok! Tôi cũng khoái tiếng Anh. Nhưng mắc dịch gì em ấy lại ra sức dìm hàng tiếng Hàn, tiếng Trung, tiếng Nhật... như kiểu :"Trời ơi, tiếng Anh ngon vậy mà sao không học? Có ngu mới đi học tiếng Hàn, tiếng Trung. Học mấy cái đó sao mà có được việc làm? blah blah blah...". Thiệt là sôi máu cho 1 người xuất thân từ chuyên ngành tiếng Hàn như tôi.
Qua những câu chuyện em ấy tía lia, tôi biết em là người có tầng tri thức cao-sâu-rộng. Lĩnh vực nào dường như em ấy cũng có thể xía vô phát biểu, thảo luận 1 cách sôi nổi cho đến lúc không đi đến đâu. Có lẽ câu em ấy chưa được học câu 'Cái đó tôi không biết'.
Tôi chưa lần nào có cơ hội nhìn trực diện xem ẻm có đẹp cỡ Tây Thi hay không mà nghe chừng lắm đuôi, nhiều đỉa. Thế nhưng 'hồng nhan bạc phận', cách đây hơn 2 tuần, trong lúc đang dạy thêm, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ em nói là nhỏ nhà kế bên cắt tay tự tử vì tình, nhưng không sao, nhờ phát hiện kịp thời, tôi nghe cũng bất ngờ nhưng sau đó phì cười vì cái sự ngược đời.
Có thể bạn nghĩ tôi ác như con gà ác nhưng tối đó tôi đã mong em ấy nằm viện lâu lâu đề mình được nghỉ ngơi vài buổi. Vậy mà...ngay trong tối đó ẻm về, giọng nói có phần mệt mỏi, nhưng vẫn còn giữ phong độ, đến hôm sau thì đâu lại vào đấy như chưa có gì xảy ra. Thiệt bái phục!
Cũng may, vớt vát cho em ấy là giọng hát nghe khá ổn, có thể gọi là hay. Dạo này em rất tích cực luyện thanh cho các tiết mục của trường, khổ chồng chất khổ (bật mí là em ấy học khoa Ngoại ngữ trường Huflit đó nhe, hết hồn chưa, đồng môn với tôi -.-). Nghe chừng em ấy đang ấp ủ trở thành ca sĩ kiêm chuyên gia âm nhạc. Các ca sĩ hãy chú ý, dù là Mỹ Linh hay Mỹ Tâm, chớ có hòng qua mặt em, em là em có thể bới móc-lục lọi bất kỳ sai xót nào từ phía các chị đấy.
Ngoài ra, em ấy còn có tài kể chuyện em nghe... Nghĩ sao mình gặp được 1 bộ phim hay hết ý, mở lên xem thì bên kia ẻm cũng xem và ẻm ngồi kể từ đầu đến cuối...Bức bội!
Tôi chẳng phải hơi đâu xoi mói chuyện hàng xóm, đến cái mặt ẻm thế nào tôi còn không cần biết. Những việc mà tôi biết về ẻm hết 80% là do tôi "bị" nghe thấy (nghe rất rõ là đằng khác). Chẳng biết có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa...
Ai cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm ngớ ngẩn nhất là không nhận ra được khuyết điểm của mình. Khuyết điểm nguy hiểm nhất là nhận ra mình có khuyết điểm mà không chịu khắc phục. (trích Tôi)
....