27 thg 9, 2010

TÔI THÍCH CHÓ NHƯNG YÊU MÈO ♥♥


Thật là dễ đoán khi bạn hỏi ai đó rằng họ thích một con vật gì, vì hầu như ai cũng thích chó hoặc mèo, ít chút nữa là chim, cá, chuột...Trừ trường hợp cá biệt là thích rắn rết, kì nhông tắc kè... thì có lẽ chó và mèo là dễ nuôi, dễ thương hơn cả. Lý giải về việc này thì ko biết phải đến bao giờ mới xong và mỗi người có 1 quan điểm khác nhau.Riêng tôi có cách yêu thú cưng theo cách của riêng mình.

Tôi thích cả chó lẫn mèo, nhưng yêu mèo hơn.

Cấp 2 là tôi phải đến nhà Ngoại sống vì lý do này nọ.Ông ngoại tôi là người thích trồng cây cảnh và nuôi thú cưng (mặc dù con nào con nấy nhìn cưng ko nổi).Đỉnh điểm, nhà ngoại T có đến 7-8 con chó mèo chim.Hễ cứ con này ngủm/bỏ nhà đi bụi/quậy chịu ko nổi ...thì liền có con khác được thay thế vào.

Mấy con chó tất nhiên là ở dưới tầng trệt rồi, 1 con là tên Bota hay còn được gọi là "3 tô", vốn dĩ là 1 tên bụi đời lang thang bị lũ nhóc hàng xóm rượt đánh chạy vào nhà ngoại.Ko biết vì cu cậu sợ quá hay thấy nhà này coi bộ giàu mà đòi tạm trú vô thời hạn.Hay vì nó cảm nhận đc tình yêu thú nuôi of ông Ngoại khi đuổi lũ trẻ đi và cho nó miếng cơm.Tôi nhớ lúc đó tôi đang trên mâm cơm và nhìn nó 1 cách hiếu kì.Khi ấy nó nhỏ xíu, lại vàng khè,ko hiểu sao lớn lên đen thùi lùi mà lại bự chảng.

Con kia đến sau đó mấy năm. Lúc về nhà ngoại nó cũng to rồi và cũng rất ...thùi lùi (ra là ông Ngoại thích màu đen).Đáng lẽ ra nó đã là chó...Việt kiều rồi, khổ nổi lúc đó máy bay VN chưa có khoang dành cho chó nên bà chủ cũ đành ...goodbye my pet. Và giờ nó ở đây.Ấn tượng đầu nó giành cho tôi là tinh thần thượng..mỏ.Cái mỏ nó lúc nào cũng tru lên đòi cắn vào thằng quỷ sứ cứ đá vào đích nó suốt từ lúc vào nhà..là tôi (khi đó tôi nghĩ thế là thân thiện-"Hey,chó! Tao là chủ của mày,để tao đá mày vài cái làm quen.Bịch!!").Thế nhưng khi đã sống 1 time nó trở nên hiền hậu hết sức, và dù có thế nào nó vẫn hay bị T cho bịch bịch vào mông.Tội nghiệp...

Vào thời điểm 11 năm về trước,cái thời mà "công ty thực phẩm hóa màu" chưa sáng chế ra "keo dính chuột" thì nhà ngoại tôi là thiên đường cho chuột.Chuột có ở khắp nơi và hình như nó tưởng mình cũng là thú cưng ko bằng ấy, chúng cứ tự tin xuất hiện trước đám đông như chốn ko người,chạy qua chạy lại và nói chuyện líu lo giống chim.Lũ chuột ngu đần chắc tưởng chúng tôi chạy theo đập chúng là chạy giỡn nên...yêu nhà ngoại ra phếch. Đúng lúc đó ông Ngoại rinh 1 con mèo cũng ...thùi lùi về "giỡn" với chuột.

Tầng 2 là dành cho những chú mèo tinh nghịch. Sở dĩ "những" là vì sau đó còn có thêm vài con khác,cùng với mớ mèo con nữa.Mà con nào con nấy ko đen thì cũng đốm đen, ko vằn đen thì cũng lấm tấm đen. Nói vậy chứ cũng có mấy ả vàng khè.

Còn lại tầng 1 là nuôi... tôi (trc thì có mấy cậu, sau chỉ còn mỗi tôi).

Do là 1 đứa trẻ gia đình gặp vấn đề nên tôi ko có nhiều bạn, ham học, đọc truyện tranh và vẽ nhiều hơn đi chơi như chúng bạn nhí nhố.Do đó , chó mèo là bạn của T.

Chơi với chúng tôi vừa là bạn vừa là chủ (mà thật ra là giống ông cố ngoại nhiều hơn).Lúc T vui thì khỏi nói, chạy đùa,vuốt ve,giỡn hớt... Ôi!tốt gì mà tốt wá! Lúc tôi buồn thì chúng trở thành...bao đất để tôi đá, cái gối để tôi ném, cuốn sách để tôi nhét vào tủ hay vật thí nghiệm cho công trình "động vật có sợ ớt ko?" của tôi....Ôi,ác gì mà ác thế!

Mà như tôi đã nói, tôi thường hay ờ nhà,đặc biệt là ở tầng of mình,lầu 1,nên so với tụi chó tôi thân với tụi mèo hơn.Tôi thấy mèo đa số rất dễ thương,chúng sạch hơn chó,tinh ranh nhưng cũng rất nhẹ nhàng.Mặc cho phần lớn mọi người thấy gớm mèo vì mắt thấy ghê,kêu thấy sợ, lại ăn thịt sống...thì tôi vẫn yêu mèo hơn.Có lẽ phần vì tôi tuổi hổ, phần vì tôi thích Doraemon, phần vì tính tôi cũng lầm lì như nó....

Trừ ông Ngoại và tôi ra thì hầu như ai trong gia đình nhà ngoại cũng đều..căm thù chó mèo,đặc biệt là quý phụ nữ. Họ ngày đêm khấn nguyện 1 ngày nào đó trong nhà ...sạch bóng chó mèo để khỏi phải tốn cơm,tốn thời gian đuổi tà, tốn tiền mua thuốc diệt bọ chét và tiền bồi thường chó cắn.Chán mấy quý phụ nữ ghê!

Có 1 time ông Ngoại chuyển sự quan tâm sang những chú chim sáo.Nhưng do 1 lần sơ ý quên đóng 1 cửa chuồng...1 con sáo đào tẩu.Bực bội ông cho cả lũ.."sang sông" luôn.Tôi lại ko quan tâm lắm đến chim chóc.

Thời gian trôi qua,cũng đến lúc tôi lớn chúng già. Tết năm đầu ĐH về tôi nhận đc tin ông Ngoại đã cho 2 con chó cho Doanh trại quân đội huyện.Nghe đến đó đã buồn, nghe khúc sau còn buồn hơn.Nghe đâu bọn chúng được mấy chú bộ đội dễ thương...tống vào nồi làm cầy 7 món gì đó!Híc!! Cũng có nguyên nhân ông ngoại mới làm vậy,vì chúng già rồi nên bệnh tật,bọ chét quá,mà ông ngoại cũng lớn tuổi nên hết sức chăm sóc. Thế là ông cho chúng luôn trong sự hoan hỉ hết sức của các quý phụ nữ.Tôi thì tiếc lắm.

Mấy con mèo ông cũng bỏ liều.Con già rồi thì đi bán..chuột, con giận vì bị bỏ đói thì bỏ nhà đi, mấy lứa con of chúng ông đem cho gần hết, mớ ông vứt đâu đó...về điều này thì mấy con chuột háo hức.Tôi thì buồn vô hạn.

Mấy lần về nhà gần đây,mỗi khi ra nhà ngoại tôi đều đi tìm bọn mèo (trc đây chúng toàn tìm tôi).Mỗi năm 1 ít hơn.Con mèo thâm niên nhất chắc đã họp mặt cùng 2 con chó chốn xa xôi, còn mấy lứa nhỏ ko biết đến tôi là ai nên chảnh chọe ko thèm lại.Ông Ngoại có nuôi thêm vài con chó cảnh rất đẹp và đáng yêu nhưng ai biểu giống chúng quý tộc quá nên đoản mệnh.Vậy là qua rồi cái thời "miêu cẩu xum vầy".

Tôi muốn sau này có điều kiện đc nuôi 1 con chó và 1 con mèo.Tôi yêu động vật và tôi mong những người quanh tôi cũng yêu mến chúng.



[14/11/2008]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét