Một tuần trước đây, bà giám đốc công ty tôi từ Hàn Quốc trở về, mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc như mọi lần. Nhưng lần này đặc biệt hơn ở chỗ có thêm những hộp bưu thiếp mới đặt hàng giành cho một vài nhân viên, trong đó có tôi.
Cũng là một hộp danh thiếp đó, nhưng là với 'kỹ thuật' của VN thì mất đến 1 triệu đồng, trong khi đó làm ở HQ chỉ mất khoảng 200. Bây giờ thì tôi mới biết vì sao Mr Park lại ngạc nhiên như vậy khi nghe tôi báo giá về.
Và bây giờ tôi đã có trong tay khoảng 100 tấm danh thiếp đầu đời. Tôi vốn chưa bao giờ quan tâm đến sự quan trọng của danh thiếp. Trong mắt tôi danh thiếp là thứ chỉ giành cho những người làm ăn, mà tôi thì rất tệ tính toán; hoặc giành cho những ai muốn giao tiếp rộng, mà tôi thì quá kém giao tiếp. Thế nhưng từ bây giờ tôi buộc lòng phải để ý đến nó nhiều hơn, vì trên nó có tên tôi.
Tấm danh thiếp thiết kế đơn giản nhưng vẫn mang màu sắc sang trọng, nhìn chung tôi thích như vậy. Ngoại trừ cái chức danh hơi bị sốc -"phó phòng"
Có lẽ tôi nên nghiên cứu lại nghĩa gốc của danh từ này, chứ...sao tôi nghi nó còn có nghĩa là "nhân viên quèn" hay "nhân viên làm trên 1 năm" gì đấy...Tôi tuyệt nhiên không hề tỏ ra coi thường chức danh này đầu nhé. Chỉ là trong trường hợp của tôi nó không giống với nghĩa là "người quản lý văn phòng trợ giúp cho trưởng phòng" mà thôi.^^
Ừ thì cứ cho là tôi làm tốt rồi được thăng chức đi, vấn đề là ở chỗ Mai B cũng được cái chức vị ấy. Vậy phòng biên dịch của tôi gồm... chị Mai A là trưởng phòng, tôi là phó phòng, Mai B là phó phòng, thế thì còn lại 2 đứa sv HQ làm thêm (mỗi đứa làm nửa buổi) làm nhân viên rồi, ^^^^^^^^^^^ hơi bị dễ thương đấy!!!!! Theo kết quả tìm hiểu của tôi thì tình hình lạm phát chức danh cũng đang 'hoành hành' 2 phòng khác. Kết luận : hiện tại công ty có nhiều sếp hơn nhân viên ^^^^^^^^^^^^^^^^^
Nói vậy chứ tôi nghĩ cấp trên họ có quyết định của họ. Họ toàn trên 35t thì kinh nghiệm quản lý phải cao hơn tôi + cái thang tôi đang đứng. Hoặc là họ muốn kích thích tinh thần làm việc, hoặc là họ sắp mở rộng kinh doanh...gì đó và gì đó. Giờ thì tôi được khoát 1 chiếc áo lấp lánh hơn người thường 1 chút, vấn đề là mặc nó như thế nào cho đúng cách thì...tôi còn phải học dài dài.
Gạt cái vụ danh thiếp qua 1 bên, giờ là thời điểm của ăn uống.
Thứ 6 tuần trước thật là đã, được ăn uống no say mà không phải trả tiền^^, tiệc công ty mà. Mà cũng lâu rồi mới có tiệc đó, chứ người HQ có tiếng là mỗi tuần mỗi nhậu kìa. Địa điểm là quán ăn HQ Sa.I.Gon nằm gần công ty. Quán này có phần hùn của Mr Chon-phó giám đốc của tôi. Món ăn chủ đạo ở đây là nướng-nướng-1 ít thức ăn khác.
Ôi mà tôi thích món nướng lắm. Món sườn heo nướng HQ ăn ngon như món Việt, lại còn sò dương nướng, bạch tuột nướng...nhìn lóa cả mắt. Tôi đã rất tập trung vào 'chuyên môn'. Cốc bia của tôi lúc nào cũng trong trạng thái lưng chừng, trong vắt. Ừ thì tôi cũng Dô Dô cho giống bà con cô bác, nhưng nếu là cụng thức ăn thì sẽ hào hứng hơn . Ốm chứ được cái ham ăn^^
Mấy ông tỏ ra xỉn dữ rồi, nhất là phía phòng lập trình, họ uống dữ quá, cả nam lẫn nữ. Còn lâu tôi mới để say như họ, tôi không thích phải về nhà lăn lộn với cái đầu nhứt (đó là trong trường hợp về được đến nhà). Và rồi...cái điều tôi lo lắng giờ đã đến. Mấy ông sếp rủ đi..."hát karaoke", kèm theo cái nháy mắt khả nghi và câu dặn chỉ nam giới với nhau thôi...Ặc! Mới đến đó mà tôi đã phát hoảng....thêm 2 cái anh lập trình xì xầm với nhau về cái vụ em út là mặt tôi biến sắc...Cái mà tôi gọi là "xã giao công việc' cuối cùng cũng đã gặp. Lập tức biến vào toilet tìm kế rút khẩn!!!!
Thế là tranh thủ lúc mấy người xin phép về là tôi cũng biến luôn. Tôi coi bộ mấy ông sếp không được vui. Nhưng thôi kệ, tôi còn yêu đời lắm, lại ngây thơ vô số tội nữa...Tôi sợ đến lúc mình nổi tiếng sẽ bị phanh phui lắm T.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét