Hơn 1 tuần rồi mới có thời gian đụng vào blog, dạo này công ty thay đổi chương trình biên dịch tin nhắn mới nên mệt chết đi mất. Dẹp qua tất cả những công việc khác, tôi và chị Mai A mỗi người giúp Mai B một chút, bởi chương trình mới vốn dĩ hiện đại nên hại điện, 1 người làm không xuể, mà 3 người làm cũng không hết việc. Nhờ sự tích cực ấy mà năng xuất công việc tăng chóng mặt, các sếp tỏ ra ngạc nhiên quá đáng, ngày nào cũng chạy lên chạy xuống quan tâm hỏi han, nhóm biên dịch bỗng chốc trở thành đối tượng tâng bốc và là chủ đề của các cuộc nói chuyện từ tuần trước đến giờ. Đổi lại chúng tôi lúc nào cũng trong tâm lý phải làm-làm nữa-làm mãi-làm chừng nào không thể làm được nữa thì...nghỉ 1 chút rồi làm tiếp, cho nên về đến nhà là tôi chỉ biết thực hiện 1 động từ duy nhất- "ngủ".
Chủ nhật tuần trước, tức ngày 12/9 lận cơ, tôi đã tham dự kì thi Topik lần 2, so với cách đây 1 năm thì quả thật cũng có 1 vài khả quan nhất định...ít nhất là về mặt tâm lý. Tính ra thì cũng tròn 1 năm rồi tôi mới làm cái việc thi cử, cảm giác thật thân thuộc...Trường Hồng Bàng năm nay tổ chức tốt nhất là ở cái khâu điều hòa nhờ trang bị thêm máy lạnh, chứ như năm trước nóng muốn chảy xương (bị có mỡ đâu mà chảy). Đáng ra buổi sáng tôi phài đi thi cao cấp, nhưng không hiểu sao hôm trước thấy nặng đầu, uống thuốc, ngủ ngon nên sáng ra không thèm dậy, ngặt nỗi trời lại mưa, ai mà có thể cưỡng lại sức hút của tấm đệm vào 1 sáng chủ nhật mưa mát mẻ chứ...? Nói vậy chứ tôi đăng ký cao cấp chỉ là muốn thử sức thôi chứ tôi biết thực lực của mình...Tôi đánh giá lần này mình làm tốt hơn năm ngoái vì đã có kinh nghiệm, chứ cái đống tài liệu ôn tập tôi chỉ lục ra, liếc liếc và để đấy chứ có ôn iếc gì đâu...may ra thì tôi đậu cấp 4 chứ tôi tin là mình chắc lại đậu cấp 3 rồi ^^
Thứ 5 trước bạn C ra đi...sang Hàn Quốc du học mà không thể tiễn đưa...Sáng mở mắt thấy 1 cục lẹo chình ình trên mắt trái, nó khiến tôi nưng nhứt và khó chịu mãi cho đến chủ nhật. Đã vậy đến chiều ông trời quến xuống 1 cơn mưa khủng bố là đã khiến tôi chẳng muốn bước ra khỏi cái cửa nhà xiêu vẹo-nói cho nó có tính văn học chứ nó chẳng xiêu vẹo chỗ nào cả. Hừm, mà các bạn không biết đó thôi chứ tôi rất chi là ngoan ngoãn nên khi nghe cô Phương nói là để tránh bùi ngùi thì tốt hơn là đừng đi tiễn là tôi nghe theo ngay. Xin lỗi bạn Chi nhiều nhé...(Giờ thì bạn ấy đang yên vị bình an ở xứ sở củ nhân sâm rồi).
Cuối tuần rồi nếu không có gì thay đổi tôi...vẫn sẽ ở nhà và ngủ bù. Nhưng cơ sự đã biến chuyển khi nhỏ em bị sốt, hậu quả của việc dầm mưa + cảm mà ko uống thuốc + quạt vô độ đây mà...Thế là nửa đêm thức dậy vận dụng kiến thức phổ thông ra cứu em gái...Vậy mới nói 24 năm bệnh tật của tôi quả là không vô dụng, người ta nói không sai, kinh nghiệm lúc nào cũng có ích, bất kể nó tốt hay không tốt^^. Và suốt 2 ngày tôi nào là đi chợ, nấu ăn, giặt đồ...vân vân và vô vàng! Cũng may là ẻm khỏe rồi, tự vỗ tay 2 cái khen mình thiệt là giỏi.
Mai là Trung thu rồi, tôi chưa có kế hoạch gì cả, từ lâu rồi Trung thu, Noel hay Tết Tây gì đó chỉ còn hiện hữu trong ký ức của tôi thôi, kể từ cái ngày tôi đặt chân lên tp HCM thì tôi chỉ biết đến Tết và kỳ nghỉ hè, và hiện nay thì chỉ còn mỗi Tết.Có lẽ tôi nên làm 1 cái gì đó để nhỏ em khác mình 1 chút...Trung thu vui vẻ nhé mọi người^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét