4 thg 10, 2010

7 NĂM VỚI 1 ĐÊM TRUNG THU


Đã 7 đêm Trung thu trôi qua kể từ các ngày tôi đặt chân lên cái đất Sài Thành phồn hoa đô hội này. Và năm nào cũng như năm nào, tôi chỉ ở nhà và hồi tưởng lại những ngày mình còn nhỏ...

Trung thu năm nay có khác 1 chút, tôi không đón 1 mình mà cùng nhỏ em gái. Cầm món tiền thưởng trên tay, tôi định sẽ rủ nó đi làm 1 nồi lẩu hay gì đó. Nhưng nó lại quyết định ăn chay nên thôi thì đi ngủ còn sướng hơn.

Thức dậy sau 1 lúc vùi đầu vào đống mền gối, tôi vẫn tiến hành những sinh hoạt thường nhật. Không bánh Trung thu, không âm thanh của những chiếc lồng đèn điện tử, không ánh nến lấp lánh từ những chiếc lồng đèn giấy...Tôi cũng quen rồi, chỉ sợ nhỏ em thấy chạnh lòng, nhưng thôi, rồi nó cũng sẽ thích nghi thôi. Chốc sau, đứa em họ tạt qua chơi 1 chút và đi. Rồi đâu cũng lại vào đó.

Ngoài đường, hàng ngàn chiếc xe vẫn đổ xô tiến về trung tâm thành phố...

Vài hôm sau chúng tôi mới được nếm thử mùi vị của bánh trung thu. Mợ 5 gửi lên 1 cái loại to, mẹ gửi lên 1 cái loại nhỏ. Nhỏ em mấy hôm trước còn đòi mua ăn cho được thì giờ lại chê là nhân thập cẩm không có khoái. Vậy là tôi phải giải quyết phần lớn. Tôi cũng chưa bao giờ ăn nhiều như vậy, bạn biết đó, bánh Trung thu đâu phải là loại bánh người ta có thể ăn ngấu nghiến 1 cách thèm khát, cho nên tôi thấy mình thật xuất sắc (Cầu trời cho lên được 1 ký).


Mặc dù Trung thu không có gì đặc biệt nhưng việc mẹ lên chơi 1 tuần sau đó cũng khiến chúng tôi vui rồi. Mẹ bất ngờ lên, cũng bất ngờ về. May là tôi xin nghỉ làm 1 ngày chứ không thì tiếc hùi hụi à...


Sao mà nhớ 17 cái Trung thu đầu đời quá đi mất...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét