19 thg 7, 2012

1 NĂM TRONG ĐỜI VỚI KBS WORLD RADIO (1)

Ngày 14/7 có lẽ là một trong những ngày tôi không thể quên trong cuộc đời mình, ngày đầu tiên làm việc ở KBS World Radio. Suốt 1 năm qua, dù có rất nhiều chuyện buồn, kỷ niệm nhỏ to, những điều muốn kể... về công việc thú vị này nhưng chưa lần nào tôi chia sẻ về chúng trên blog (một trong những nguyên nhân truyền thống là... làm biếng). Vậy thì còn cơ hội nào thích hợp hơn dịp này chứ?

Cách đây gần 1 năm, giữa lúc đang bức bí trước bài toán sinh hoạt phí du học, tôi đã từng chia sẻ trên blog về một tia sáng nhỏ nhoi xuất hiện trong đường hầm, nhỏ thôi như vẫn đủ để soi đường cho tôi bước tiếp, đó chính là công việc này, cộng tác viên của KBS World Radio. Cho đến nay, khi tôi đã đi gần hết con đường hầm thì nó không còn là một tia sáng nữa mà trở thành một chùm sáng ấm áp, dễ chịu soi đường.

KBS là đài truyền hình quốc gia Hàn Quốc, một trong 3 đài truyền hình lớn nhất HQ, không muốn nói là lớn nhất. Từ cái hồi phim Hàn bắt đầu hoành hành màn ảnh nhỏ VN, chắc nhiều người trong số chúng ta vẫn quen thuộc với 3 chữ cái này nằm trên góc TV trong các bộ phim. Vì lý do đó, được làm việc hay đơn giản chỉ là được đến đây cũng mang đến niềm vui, hãnh diện với nhiều người. KBS, nói chung, có thể to tát nhưng thật ra cũng chỉ là một cơ quan, ban ngành, một công ty như khắp mọi nơi trên trái đất này. Cũng có người làm việc to, việc nhỏ, có người quan trọng, không quan trọng bằng, nhất là với bộ phận KBS World Radio, tức truyền thanh, thì sẽ có phần lép vế hơn truyền hình. Nhưng không thể phủ nhận một điều là nếu có được một khoảng thời gian làm việc ở đây và bước ra, một tờ giấy giới thiệu hay chứng nhận làm việc từ đây sẽ giúp cho con đường sự nghiệp của tôi bớt đi một số gồ ghề nhất định.

Khi còn học đại học tôi đã được nghe các bạn truyền tai về việc nhiều sinh viên du học được nhận làm ở KBS. Tuy chưa hình dung ra công việc như thế nào nhưng thấy rất thích. Chả là tôi cũng rất quan tâm đến lĩnh vực phát thanh truyền hình vì từ nhỏ đã ngưỡng mộ các anh chị BTV nói hay, được lên hình, đi đây đi đó... Thầm ước có cái ngoại hình coi được và ăn nói ngon lành tí để thử 1 lần làm thử công việc này. Khi sang đây, đã có lần tôi định thử mail cho KBS xem có tuyển người không, nhưng tự thấy mình có nhiều hạn chế nên ngại không dám... Cho đến 1 ngày...

Một ngày đầu tháng 7 âm u, trong lúc tôi đang mò mẫm các trang tìm việc trong gần như tuyệt vọng thì anh Quang chat yahoo hỏi tôi có muốn làm ở KBS không, anh ấy sẽ giới thiệu cho 1 chị đang cần tìm người thay vị trí. Tôi đã ngạc nhiên hết sức. Ban đầu tôi định sẽ từ chối nhưng sau vài phút suy nghĩ, tôi quyết định liều mạng xem sao, dù gì thì cũng "sắp ngủm". Rồi anh Quang giới thiệu tôi cho chị Hương và tôi cũng không ngần ngại bày tỏ thẳng thắng với chị về khả năng của mình, nhất là về chất giọng miền của một thằng miền Tây Nam bộ của tôi. Chị Hương nói là sẽ liên lạc với chị BTV ban tiếng Việt và trả lời sau. Mặc dù là công việc mơ ước nhưng tôi không đặt nhiều kỳ vọng, có lẽ bởi lúc đó tôi đã quá chán chường với 2 chữ "tìm việc".

Chẳng bao lâu sau, 1 chị người Hàn nói tiếng Việt quá hay đã gọi điện và hẹn tôi 1 ngày thích hợp để lên KBS gặp mặt. Đúng hẹn, tôi đến KBS mà gần như chưa biết gì về công việc. Hình ảnh của KBS không khác gì so với 2 năm trước khi tôi đến đây tham quan nhưng thay vì háo hức, tâm trạng tôi khá hồi hộp. Chị người Hàn xuất hiện khác với tưởng tượng của tôi, chị tên Huh Jini và mập gấp đôi người tôi ^^. Thế nhưng điều đó vẫn không ấn tượng bằng vốn tiếng Việt sành sõi của chị, chất giọng mà nếu nhắm mắt nghe sẽ không khác gì "The voice of Vietnam". Thế là sau vài câu chào hỏi, tôi được dẫn lên ban phát thanh quốc tế, nơi gồm có ban tiếng Việt. Tại đây tôi được yêu cầu dịch 1 đoạn văn tiếng Hàn sang Việt với chiếc máy tính từ thời đồ đá. Có lẽ để thử khả năng nên chị Jini đã không quy định thời gian cho tôi, và tôi chú tâm dịch 1 cách tỉ mẫn cho đến lúc chị hối xong chưa. Không thể để chị đợi lâu, tôi buộc lòng kết thúc bài dịch mà chưa được hài lòng lắm. Tiếp đến, chị dẫn tôi vào phòng thu để thử giọng, phần mà tôi không ngờ đến. Phòng thu rộng rãi với các thiết bị hiện đại và kín mít đến mức gây nghẹt thở cho 1 kẻ quê mùa là tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là tỏ ra đừng lọng cọng, cố gắng tự tin lên. Cầm mảnh giấy với những câu chữ chưa từng được đọc qua bao giờ mà chị Jini đưa cho tôi thấy sao mà nặng như 1 miếng ván. Và đúng như dự đoán, tôi đọc vấp lên vấp xuống mấy lần mới kết thúc được văn bản, điều này là không tốt chút nào với một phát thanh viên, gay go rồi đây...

20 thg 6, 2012

LẦN ĐẦU...

...tiên trong đời tôi đi thi mà không thèm học bài.

Nào giờ nhỏ lớn, trước khi thi tôi học bài rất cật lực. Không học kỹ thì cũng khái quát, tệ nhất là sơ sơ.

Thế mà sau từng ấy năm thi cử, vừa rồi tôi đã liều mạng không thèm học luôn.

Môn kế toán là cái môn mà tôi cực ghét vì cực dốt. Nếu gống như lần trước tôi sẽ cắm đầu cắm cổ ôn luyện, dù chỉ là học tủ. Nhưng không, lần này ngon lắm, không thèm đụng tới cuốn sách luôn. Tỉnh bơ ăn ngủ mấy ngày. Thứ Hai vừa rồi chỉ việc xách cái máy tính và 1 cây viết đi thi.

Quả nhiên không làm được câu nào. Mặc dù vậy tôi vẫn có nghĩ ra 1 cái gì đó để không bỏ trống. Thế là tôi bịa ra những cách tính do chính mình phát minh để làm bài. Câu tự luận cũng tự bịa ra dựa trên hiểu biết nhất định.

Làm vài câu rồi tỉnh bơ nộp bài đi về. Không chút nghĩ ngợi, lăn tăn, làm như chuyện của ai.

Trước giờ, hễ thi mà học nhiều, thấy làm bài được thì điểm thấp. Lần này không học chắc... 0 điểm.

13 thg 6, 2012

CHUYỆN VỀ MR PARK

Mr Park đây là bạn học MBA của tôi nhưng khóa trên. Ấn tượng của tôi về người đàn ông khoảng trên 60 tuổi này là khá tốt. Ông là người thường xuyên chào và nói chuyện với người Việt hơn những người Hàn khác, ít nhất là với tôi.
Còn nhớ, lần đầu nói chuyện với ông, tôi lúng túng đến mức quên mất nên gọi ông là gì cho phải phép. Đang lúc lú như cú, tôi chợt nhớ đến một từ, và gọi ông là "anh (hyeongnim)" thay vì là "tiên sinh (seonsengnim)" như lich sự xã giao dành cho người lớn tuổi. Từ đó về sau tôi không dám xưng hô với ông lần nào, chỉ nói trống không (may mà trong tiếng Hàn có thể lược bỏ chủ ngữ mà vẫn thể hiện lịch sự). Mãi cho đến hôm nay mới gọi là tiên sinh. Có lẽ đây cũng là lần cuối, vì đã cuối học kỳ rồi, mà đây lại là kỳ cuối của ông.
Nói chuyện với ông rất chán, đơn giản là vì tôi thường xuyên không hiểu ông nói gì. Lớn tuổi, mà giọng lại khó nghe, mang âm điệu địa phương, cộng với khả năng nghe dở hơi của tôi nữa nên thành ra vậy.
Ông thuộc dạng chăm chỉ. Hai học kỳ đầu học chung thấy ông rất hay phát biểu. Thuyết trình cũng chu đáo, dài dòng ra phếch. Thường xuyên đi học và vào đúng giờ.
Ấy vậy mà hôm nay ông chơi tôi một cú hơi bị đau. Hôm nay là thuyết trình nhóm môn Nghiên cứu chiến lược. Tôi cùng nhóm với ông và X. Từ cách đây hai tháng X đã tìm tài liệu và chúng tôi nói với ông là chúng tôi không có khả năng thuyết trình, tài liệu chúng tôi tìm kiếm và tổng hợp, nhờ ông tóm ý chính và thuyết trình. Nói thật là với vốn hiểu biết và năng lực hiện giờ, chúng tôi không thể làm A - Z rồi thuyết trình. Thế nên, việc có một người Hàn trong nhóm sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Ban đầu, khi làm bài nhóm, tôi hay dựa dẫm phần lớn vào người Hàn. Sau dần thấy không hay nên cũng bắt tay vào làm, không làm nhiều thì ít.
Vậy mà rồi rốt cuộc đến ppt chúng tôi cũng phải hoàn tất. Ông chỉ cần xem nội dung và phát biểu thôi. Như vậy cũng cho thấy chúng tôi cũng bỏ công ra đáng kể. Tưởng hôm nay chỉ ung dung vào ngồi nghe thuyết trình thôi. Ai dè đâu, vừa đặt mông lên ghế ông đã bay tới nói 1 tràng gì đó mà tôi hiểu là ông sẽ thuyết trình lướt qua, nhưng nếu giáo sư có hỏi gì nội dung thì tụi tôi giúp trả lời. Nghe tái mặt. Đọc mớ tài liệu tiếng Hàn, đọc tới đâu tôi tóm ý đến đó, hiểu qua loa, giờ kêu giải thích!
Chốc sau ông chạy đến đưa cái điều khiển ppt của máy chiếu. Tôi tưởng ông kêu điều chỉnh giùm trong lúc ông nói. Nghĩ lại quái lạ, ông nói thì ổng điều khiển chứ mắc gì... hay là mình hiểu sai ý ông... hành tung của ông rất đáng ngờ...
Quả nhiên, khi tới lượt phát biểu, ông tự tin, hồn nhiên nói to với cả lớp là... hôm nay các bạn VN sẽ phát biểu, nếu có gì chưa tốt mọi người thông cảm. À há, ra ý ông là here! Giờ mới hiểu, thiệt tình... Trong tình huống bất ngờ như bàn cờ này tôi cũng hồn nhiên như thằng điên trả lời là không thể phát biểu vì chưa chuẩn bị gì cả. Mọi người từ chổ động viên ủng hộ tôi lên phát biểu giờ chuyển sang đứng hình. Cuối cùng cũng buộc ngài Park ra tay. Mà ông cũng siêu lắm cơ, người bản xứ có khác, nhìn vào cái ppt rất nghiệp dư do chúng tôi chuẩn bị, tôi đoán cùng lắm là ông cũng chỉ đọc qua một lần, mà ông có thể nói leo lẽo, chuyên nghiệp như chính mình nghiên cứu từ đầu. Miệng thì vậy nhưng mặt không vậy, mặt và hành động của ông lúng túng trong ...tự tin. Những người ngồi khác, một số đã phì cười. Mặt dù vậy thì phần thuyết trình cũng đã kết thúc khá êm ái.
Cùng chung nhóm, chịu chung xào, chẳng ai muốn chết chùm. Nhưng kiểu chơi không đẹp của ông làm tôi hơi bị thất vọng. Tất nhiên không thể nói vì ưu tiên, ưu ái thái quá người nước ngoài mà người Hàn phải làm hết. Thuyết trình lần này tôi thấy trách nhiệm chia ra khá đồng đều, ai cũng gióp công ngang nhau. Nhưng nếu ngay từ đầu ông nói không phát biểu thì đã khác. Đằng ngày ậm ừ đã đến phút chót thì đá trách nhiệm là không được rồi...
Dù sao cũng đã kết thúc. Một kỷ niệm khó quên trước khi tốt nghiệp nhé Mr Park. Chúc ông thành công trong sự nghiệp và tránh đá trách nhiệm như hôm nay.

11 thg 6, 2012

BYE MY LOVELY USB

Hic, không biết giờ này mày đang ở đâu? Liệu có ai lượm được hay phải chịu phận nằm xó nơi góc đường? Tệ hơn, có khi giờ đang nằm ở bãi tập kết rác, chờ ngày tái chế...
Đã thật lâu mới chịu cảm giác đánh mất một thứ gì đó. Trước giờ tao luôn là người giữ đồ rất cẩn thận, nhất là thứ gì thuộc về bản thân. Thậm chí đánh mất điện thoại còn lượm lại được, rớt bóp còn được trả lại...
Cách đây gần 1 năm cũng đã suýt mất mày, may mà để quên trong phòng pc nên tìm lại được, còn lần này trên đường, biết tìm chốn nao...
Hôm nay thiệt lẫn thẫn. Cũng vì lo cái bài thuyết trình mà tối qua không ngủ được. Đã vậy còn sắp đi làm trễ nên đầu óc cứ rối tung. Lần này chấp nhận mất mày thôi.
Cái usb nhỏ xíu, xấu xí, cũ kỹ, 2G,rẻ rề như mày thì nhiều khi chẳng có ai thèm lượm xài. Nhưng hòng mà thứ gì của mình thì tao chẳng muốn đánh mất. Giờ tự dưng bỏ tiền mua cái mới cũng xót tiền, nhưng trên hết là tình cảm. Dùng 3 năm rưỡi nay thì phải có tình cảm chớ. Nhất là vì mày là phần thưởng của cuộc thi hùng biện, một kỷ niệm khó quên...
Cần phải kỹ lưỡng hơn hơn nữa, mất có cái usb đã xót như vậy, cái đáng giá hơn thì sao nữa. Buồn ghê.
Đợi lãnh lương mua cái mới.

9 thg 6, 2012

TÂM TÌNH CÁI SỰ Ở

Xin hân hoan thông báo, tôi bị "tống" khỏi ký túc xá.
Chú thích: Sự việc đã xảy ra cách đây gần 3 tháng rưỡi trước.

Chả là hôm nay không biết viết gì nên lôi chuyện bức xúc cũ ra gặm nhắm. Quay ngược trở lại cái thời điểm trước khi sang đây, tôi xác định là bằng mọi giá phải ở trong ktx cho bằng được bởi 3 lí do rẻ-tiện-siêng.
Đời sống du học buộc nhiều du học sinh phải tìm cách thắc lưng buộc bụng và ở ktx là giải pháp tốt nhất. Do đó,dù phải đối mặt với việc phải chia sẻ không gian cùng nhiều người, sống theo tập thể, chịu nhiều nội quy nghiêm chỉnh... không phải là những trở ngại của tôi.
Tiện nghi, tiện lợi là yếu tố không thể phủ nhận ở ktx nước ngoài, nhất lại là một ktx mới xây như tòa nhà D mà tôi từng ở. Điện xài thả ga, nước nóng 24/24, internet nhanh hết xẩy, trang thiết bị sạch mới... mọi thứ đều tốt hơn hẳn so với những nơi tôi từng sống nhỏ lớn.
Siêng thì sao? Tức là có môi trường học tập hơn, nằm trong khuôn viên trường nên gần chỗ học, tránh rơi vào tình trạng ở xa lười đi...
Mặc dù cũng có vài bất tiện nhưng đó là nơi tôi không muốn rời đi cho đến ngày ra trường.
Một năm yên bình trôi qua cho đến giữa tháng 2 vừa qua. Một ngày cuối đông tôi nhận được tin nhắn không được phép ở ktx từ học kỳ này. Sau đó là chuỗi ngày xách bộ mặt đưa đám đi khiếu nại, nhờ vả, xin xỏ hết văn phòng khoa đến phòng quản lý sv quốc tế mà kết quả vẫn không tiến triển. Không biết có ngôi trường nào mà sinh viên cao học bị xếp ngang với sinh viên và học viên học tiếng để rồi bị tống cổ sau 1 năm lưu trú theo quy định của trường không? Sự việc này phần nhiều bởi tình hình thiếu chỗ ở cho học tiếng, số đang có xu thế tập trung về Kookmin, phần nữa là do sự thiếu trách nhiệm của vpk trong việc quan tâm đến sv cao học. Tôi nhớ các chị nhân viên đã phải "lấy làm tiếc" như thế nào khi giải thích là không còn một chỗ trống nào hết (dù chỉ là một cái lổ chuột - cái này tôi tự suy diễn) và hẹn tái ngộ vào học kì sau, nếu "thừa thải" phòng.
Tất nhiên là không chỉ riêng mình tôi lâm vào tình cảnh này. Cực chẳng đã tôi phải khệ nệ gom đống đồ của mình sang khu nhà trọ cách trường hơn 10 phút đi bộ với cái giá mắc hơn 70.000 won/tháng.
Vậy mà chỉ hơn một tháng sau, lúc mà tôi mới bắt đầu quen với sinh hoạt mới, thì lại nhận được tin nhắn là hiện ktx còn phòng trống, ưu tiên những bạn "bị đuổi". Nghe mới thiệt nhứt hông làm sao. Tôi rảnh quá mới lại khệ nệ nài mớ đồ quay lại. Mà các chị cũng dễ thương lắm cơ, đuổi vào cuối tháng mà thông báo vào đầu tháng sau thì tôi lấy lại tiền phòng đã đóng cho chủ nhà trọ bằng cách chi? Làm ơn động não giùm cái. Còn chỗ nào dư thì ráng đắp mấy đứa TQ ở dơ vào, chứ tôi quê xệ quá rồi.
Khi viết bài blog này tôi đã ổn định nơi ở mới đến mức khọng còn hứng thú với việc xin quay lại như lúc mới dọn ra. Coi như tốn chút tiền để mua không gian sống mới vậy... Nghĩ lại thấy quãng thời gian sống ngoan ngoãn trong ktx mà tiếc, nhất là cái khoản lau bếp, thông bồn rửa chén, đọc thông báo tình nguyện...
Tâm tình vậy chưa hết đâu, bữa nào rảnh sẽ viết lại chi tiết hơn. Giờ ngủ cho bỏ ghét!

8 thg 6, 2012

BỖNG DƯNG MUỐN...

Không biết mắc cái chứng gì mà gần đây tôi bỗng dưng muốn làm đủ thứ trên đời. Mỗi ngày như đều nảy ra dự định mới, kế hoạch mới, nhiều đến mức không biết nên làm gì trước, bắt đầu từ đâu... và rốt cuộc là có những thứ làm chưa xong và phần lớn còn nằm trong suy nghĩ...
Tôi thấy mừng là mình có nhiều tài mọn, còn rất nhiều nhiệt huyết, thấy cuộc đời mình đáng sống... Nhưng mặt khác, tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt với những thứ mình có thể và muốn làm, nhất là khi thời gian dường như không bao giờ đủ cho tôi.
Hãy cho tôi biết cách gỡ rối cái đám dự định này với:
- Viết nhật ký mỗi ngày.
- Bắt đầu viết hồi ký.
- Nói tiếng Hàn như Hàn kiều.
- Nói tiếng Anh như người Mỹ.
- Học thêm 1 thứ tiếng nữa.
- Học photoshop.
- Học quảng cáo.
- Tập tành sáng tác nhạc.
- Viết truyện ngắn.
- Dấn thân vào con đường họa sĩ truyện tranh.
- Làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư.
- Nhảy vào lĩnh vực truyền thông báo chí.
Ai đọc mấy cái gạch đầu dòng trên chắc cũng phải phì cười. Nhiêu đây chắc lấy đi của tôi ít nhất 5 năm nữa... Ôi, ước gì là con đại gia, chỉ để chỉ phải tha hồ thực hiện ước mơ mà không cần nghĩ đến miếng ăn miếng mặc!

21 thg 5, 2012

HÀN QUỐC, NHỊP SỐNG ĐÔ THỊ : Công viên rừng Seoul, tuyệt tác tự nhiên trong lòng thành phố


 
Thành phố Seoul, nơi tràn ngập các tòa nhà cao tầng ngày càng có thêm nhiều những khu rừng xanh mát. Công viên Yeouido nằm ở trung tâm của phường Yeouido, công viên đảo Seonyu ở giữa cầu Yanghwa, công viên hòa bình, công viên hoàng hôn và công viên bầu trời nằm trong khu công viên World Cup của phường Sangam, thành phố Seoul với những bóng cây tươi mát đã làm dịu đi cái nóng của những ngày hè oi bức. Tuy nhiên, khi nhắc đến công viên của Seoul, chúng ta không thể bỏ qua công viên rừng Seoul ở quận Seongdong, nơi được mệnh danh là “mẹ của các công viên”. Là công viên duy nhất của thành phố Seoul được gọi là “rừng”, công viên rừng Seoul có diện tích 1.156.498 m2, rộng gấp 5 lần công viên Yeouido. Hôm nay, chúng ta hãy cùng đến với công viên rừng Seoul tràn đầy sắc xanh nhé.

Giới thiệu về công viên rừng Seoul

Công viên rừng Seoul có khoảng 16 cửa ra vào và trong số đó cũng có những nơi khá bất tiện khi sử dụng các phương tiện giao thông công cộng tùy theo vị trí của từng cửa. Cách dễ dàng nhất để đến với công viên này là xuống ga khu nghỉ dưỡng đảo Ttukseom, tuyến tàu điện ngầm số 7, ra cửa số 2 hoặc số 3, là các bạn có thể tới cổng chính của công viên rừng Seoul. Công viên bắt đầu mở cửa đón khách tham quan từ ngày 18 tháng 6 năm 2005. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi cho biết: “Công viên rừng Seoul là không gian dành cho người dân thành phố Seoul. Công viên được xây dựng nhằm mục đích tạo nên một không gian thư giãn, giải trí giống như công viên Hyde Park của Anh và công viên Central Park của New York. Đến đây, du khách có thể vừa nằm dài trên những bãi cỏ vừa nói chuyện phiếm và đi dạo sau giờ ăn trưa. Công viên rừng Seoul được hình thành trên ý tưởng một khu rừng của cuộc sống hòa chung nhịp thở cùng thiên nhiên, khu rừng có sự tham gia của người dân và khu rừng của niềm vui, nơi nghỉ ngơi giải trí của tất cả mọi người. Kinh phí đầu tư xây dựng công viên khoảng 250 tỷ won, tương đương 230 triệu USD”.

Ngày xưa, công viên rừng Seoul có tên là công viên đảo Ttukseom. Rừng vào thời ấy rậm rạp đến độ có một truyền thuyết kể rằng người ta vẫn thường xuyên nhìn thấy hổ xuất hiện ở đây. Vậy đây thực sự có phải là một hòn đảo hay không? Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi giải thích: “Tuy có tên gọi là đảo Ttukseom nhưng nơi đây cũng không hẳn là đảo. Nằm ở điểm giao giữa suối Jungrang và sông Hàn, khi mùa mưa đến, lượng nước mưa lớn đã biến Ttukseom thành một hòn đảo, còn khi trời không mưa, khu vực này lại là đất liền. Với không gian rừng rậm rạp, đảo Ttukseom đã từng là nơi săn bắn của các vị vua vương triều Joseon. Trong hơn 100 năm từ thời vị vua đầu tiên Thái Tổ Yi Seong-gye đến thời vua Seongjong (Thành Tông), các vị vua đã đến đây săn bắn hơn 151 lần”.

Năm 1908, nhà máy lọc nước Tukdo, nơi cung cấp nguồn nước sạch đầu tiên của Hàn Quốc đã được đặt tại đây và trường đua ngựa Seoul cũng được xây dựng năm 1954. Vào những năm 1950, 1960, nơi đây trở thành không gian tránh nắng ưa thích của người dân và năm 1989, sân gôn, công viên thể thao cũng được hoàn thành. Đến năm 2005, tất cả các công trình này được di dời và công viên rừng Seoul đã được khôi phục về nguyên trạng của khu rừng mà các vị vua đã từng săn bắn hơn 600 năm về trước. Vì vậy, “rừng” đã trở thành tâm điểm của chuyến tham quan công viên rừng Seoul. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi cho biết: “Hầu hết các công viên trong thành phố chỉ là những công viên đơn thuần. Nhưng ở đây, người ta đã hạn chế đến mức tối đa các trang thiết bị nhân tạo và đặt trọng tâm vào “rừng”. Vì vậy, tôi hy vọng, du khách sẽ có một chuyến thăm thoải mái và bổ ích khi được thưởng ngoạn nhiều loại cây xanh”.

Công viên rừng Seoul bao gồm 5 công viên chủ đề là công viên văn hóa nghệ thuật, rừng sinh thái tự nhiên, vườn học tập trải nghiệm tự nhiên, vườn sinh thái đầm lầy và công viên bờ sông Hàn. Là công viên có chủ đề “rừng”, nơi đây tràn ngập các loại cây xanh với hơn 415.795 cây của 95 loài như thông xanh, thông trắng và nguyệt quế. Bây giờ, chúng ta hãy cùng vào thăm công viên từ trung tâm hướng dẫn khách tham quan gần cửa ra vào nhé!
 
Khám phá cảnh đẹp và các sự kiện đa dạng của công viên

Tấm bản đồ ở cửa ra vào hứa hẹn rất nhiều chương trình tham quan mà du khách mong muốn được đặt chân đến. Trước khi di chuyển đến địa điểm được lựa chọn, du khách cùng chụp một tấm ảnh lưu niệm. Tại công viên văn hóa nghệ thuật gần cửa ra vào vẫn còn lưu lại tượng ngựa chiến bằng đồng, giúp du khách có thể hiểu hơn về lịch sử nơi đây. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi nói: “Nếu muốn chụp ảnh lưu niệm trước khi xuất phát, các bạn có thể chụp hình tượng ngựa chiến, hình ảnh một con chiến mã đang chạy. Đây là vết tích cho thấy nơi đây đã từng có một trường đua ngựa”.

Khi bước vào bên trong công viên, nơi đầu tiên du khách hướng đến là đài phun nước với những dòng nước mát lạnh đang tuôn trào. Chỉ cần nghe tiếng nước phun cũng đủ xua tan đi cái nóng giữa hè. Đài phun nước đã đem đến sự mát mẻ cho không gian đang bị thiêu đốt dưới ánh nắng chói chang.

Đài phun nước được xây dựng trong công viên văn hóa nghệ thuật nằm ở giữa rừng Seoul. Công viên văn hóa nghệ thuật chiếm 40% trong 220.000 m2, toàn bộ diện tích của rừng Seoul. Ngoài những vườn hoa nhỏ xếp thành hàng dài, công viên còn có khu trượt băng, phòng nghỉ dưỡng quanh bờ, khu vui chơi dưới nước và sân chơi gia đình. Vậy làm thế nào để du khách có được cảm giác thú vị nhất khi tham quan công viên này? Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi cho biết: “Cách tốt nhất để thưởng ngoạn công viên văn hóa nghệ thuật là tham gia vào các chương trình đa dạng ở đây. Khu trượt băng thường tổ chức các hội thi thể thao mạo hiểm X-Game và đua xe đạp. Bên cạnh đó, các chương trình biểu diễn văn hóa nghệ thuật thường diễn ra tại sân khấu ngoài trời và các trò chơi dân gian được tổ chức ở sân chơi gia đình. Ngoài ra, ở đây cũng thường tổ chức các sự kiện văn hóa như thi đấu cờ tướng, cờ vây, chụp ảnh hay cuộc thi vẽ tranh giành cho thanh thiếu niên”. 

Công viên văn hóa nghệ thuật là nơi tập trung nhiều khách tham quan nhất với phong cảnh tuyệt đẹp bên bờ nước và các sự kiện, lễ hội đa dạng. Trong đó, chiếc ao “gương” cạnh đài phun nước là địa điểm cuốn hút du khách nhất.Bọn trẻ rất thích chiếc ao này vì chúng có thể nhìn thấy những đám mây trên bầu trời phản chiếu dưới ao. Thật giống như một bức tranh vậy. Thậm chí, chúng còn muốn nhảy vào trong đó nữa. Tôi đã mang một chút hoa quả, bánh cho lũ trẻ và cà phê đá cho tôi. Tôi cảm thấy rất thích thú như đang được đi dã ngoại”.

Chiếc ao nông được trải một lớp đá đen dưới đáy và phía trên là dòng nước tĩnh lặng. Thi thoảng, mặt ao gợn sóng bởi những cơn gió nhẹ. Mặt ao giống như một tấm vải vẽ lên bức tranh của thiên nhiên và con người mà không cần đến bút vẽ hay bút lông. Chỉ cần đứng bên cạnh ao là du khách đã có được một bức tranh hoàn chỉnh. Mặt ao sẽ vẽ nên bức tranh của một đôi tình nhân hay bức tranh của một gia đình hạnh phúc khi họ đứng ở bên cạnh bờ ao. Ao gương thần bí cũng sẽ biến đổi từng ngày từng giờ tùy theo sắc thái của bầu trời. 

Phía ngoài công viên văn hóa nghệ thuật là con đường đi dạo. Con đường này sẽ đưa du khách đi qua rừng và khu cưỡi ngựa. Nơi trước đây từng là sân gôn, hiện nay đã được cải tạo thành sân chơi gia đình đảo Ttukseom và các tác phẩm điêu khắc của Triển lãm điêu khắc môi trường ngoài trời đang được trưng bày tại bãi cỏ rộng lớn. Ngoài ra, công viên văn hóa nghệ thuật còn có khu vui chơi dưới nước rộng 495 m2. Đây là một nơi tránh nắng lý tưởng dành cho du khách. “Thời tiết nóng quá, vì vậy tôi tới đây để được ngâm chân dưới dòng nước mát. Cảm giác mát lạnh đã phần nào xua đi cái nóng của mùa hè. Tôi cảm thấy rất thích khi chơi đùa dưới nước”.
Hòa mình vào tự nhiên hoang dã

Điểm đến tiếp theo của ngày hôm nay là rừng sinh thái tự nhiên, nơi du khách có thể cảm nhận tự nhiên sinh thái một cách rõ nhất. Tất cả các loài cây xanh, động vật hoang dã đều chung sống tại đây. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi giải thích: Có khoảng 40 con hươu sao, 10 con nai sừng tấm, 30 con sóc và 8 con hươu đama đang sống trong khu rừng sinh thái này. Ngoài ra còn có vịt uyên ương, vịt trời và gà nước đang sống ở trong ao. Cách tốt nhất để quan sát các loài động vật hoang dã này là đứng ở trên cầu bộ hành bắc qua ao và sử dụng ống nhòm để nhìn rõ hơn”.

Cầu bộ hành phía trên ao là nơi thích hợp nhất để ngắm nhìn toàn cảnh rừng sinh thái trong tầm mắt. Những đàn vịt đang bơi lội trong ao trong khi các chú hươu nai thi thoảng lại chạy tới ao để uống nước. Một phong cảnh thật thanh bình.

Tại khu vực cho hươu ăn trong rừng sinh thái tự nhiên, du khách còn có thể trực tiếp cho hươu ăn. Du khách sẽ tận mắt thấy những chú hươu hiền lành với đôi mắt to, sáng. Đối diện với rừng sinh thái tự nhiên là ngọn đồi mang tên “Đồi gió”, nơi du khách có thể đón những cơn gió mát lành của tự nhiên. Dù đang là giữa hè, nhưng những cơn gió vẫn thổi qua đồi, mang đến cảm giác mát mẻ và sảng khoái. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi cho biết: “Khi leo lên ngọn đồi này, du khách có thể ngắm nhìn cánh đồng lau trắng và quang cảnh nhìn từ cầu bộ hành rất đẹp. Họ có thể thưởng ngoạn mọi thứ từ cánh rừng tự nhiên rậm rạp đến những tòa nhà chọc trời của thành phố với điểm giao là sông Hàn. Ở đây có rất nhiu cây nên có thể giúp ngăn tiếng ồn của các phương tiện giao thông trên đường. Ngoài ra, còn có cả một chiếc ao sinh thái cùng nhiu loại động vật hoang dã như vịt trời, bướm và chuồn chuồn. Du khách nên mang theo ống nhòm và máy ảnh để có thể quan sát chúng rõ hơn”.

Bên cạnh rừng sinh thái là vườn thực vật côn trùng, vườn hoa cỏ hoang dã và vườn tranh gallery, nơi trước đây đã từng là nhà máy lọc nước đảo Ttukseom. Đặc biệt, vườn tranh gallery đã sử dụng toàn bộ kiến trúc của nhà máy lọc nước đảo Ttukseom để tạo nên một khu vườn ngoài trời xinh xắn như tô thêm vẻ đẹp cho những công trình xưa cũ. Vườn thực vật côn trùng đối diện với vườn tranh gallery là địa điểm hấp dẫn nhất ở đây. Du khách có thể bắt gặp những đàn bướm bay lượn, cảnh tượng thật hiếm gặp trong thành phố.

Nơi thiên nhiên và công nghệ kết hợp hài hòa

Ngoài những thảm xanh tự nhiên, công viên rừng Seoul còn có một đặc trưng rất riêng so với những nơi khác là môi trường IT có mặt ở khắp mọi nơi. Chuyên gia du lịch Lee Dong-mi giải thích: “Khi mới nhìn qua, dường như du khách chỉ thấy thiên nhiên nhưng ở đây có rất nhiu nơi du khách có thể cảm nhận sức mạnh của IT Hàn Quốc. Trước tiên là khu vực an toàn cho trẻ nhỏ. Rừng Seoul rất rộng. Trẻ em có thể nhận những vòng cổ có gắn bảng điện tử ở trung tâm hướng dẫn khách tham quan, giúp nhân viên theo dõi đường đi, vị trí trong trường hợp các em bị lạc trong rừng. Bên cạnh đó còn có công viên internet, nơi khách tham quan có thể sử dụng dịch vụ internet không dây. Tại công viên sức khỏe, mọi người có thể kiểm tra tình trạng sức khỏe của mình, còn tại khu học tập sinh thái, du khách có thể dễ dàng tiếp cận với các nội dung đa dạng thông qua màn hình 100 inch. Tuy du khách đắm mình trong thiên nhiên nhưng thực tế, các trang thiết bị IT đã được khéo léo ẩn giấu trong đó để mang lại sự tiện lợi, thoải mái cho du khách”.

6 năm đã trôi qua kể từ khi công viên rừng Seoul mở cửa đón khách. Công viên đã trở thành điểm đến quen thuộc của người dân Seoul giống như công viên Central Park ở New York. Đây là lá phổi trong lòng thành phố Seoul nơi có vô vàn tòa nhà cao ốc. Khi đến công viên rừng Seoul, du khách sẽ có được khoảnh khắc thư giãn thực sự.

18 thg 5, 2012

THÍM BẢY, NGƯỜI PHỤ NỮ CẦN MẪN


Lần cuối cùng con gặp thím là hơn 1 năm trước đây, Tết năm 2011, trước khi đi du học. Hôm qua, khi nhận được tin của Mỹ Nhân báo, con đã bất ngờ vì sự ra đi đột ngột của thím. Cho đến lần gặp mặt cuối cùng, cũng như biết bao lần gặp trong suốt gần 20 năm qua, trong mắt con thím vẫn nhanh nhẹn, lanh lợi, vui vẻ... bò mặc cho diện mạo có già đi, nước da có sạm đi theo thời gian. Con là cháu chồng của thím nhưng so với các đứa cháu sống quây quần nhà nội, có lẽ con là đứa không gần gũi với thím nhất. Tuy nhiên, những kí ức con lưu giữ về thím không vì thế mà nhạt nhòa... 

Lần đầu tiên con gặp thím là trong ngày cưới. Ngày cưới của chú thím, cả nhà con đã tham dự, lúc đó là năm nào con cũng không nhớ nữa, nhưng ít nhất cũng đã 16 năm. Con vẫn còn nhớ nhiều về cái ngày ấy. Trước khi qua nhà đàn gái, tụi con nít tụi con đã được người lớn chụp vài tấm hình và trong album gia đình vẫn còn những tấm hình ấy. Nhà gái cách nhà nội không xa, con nhớ ngôi nhà thím nằm rợp dưới rất nhiều cây cối, mát rượi, có một cây cầu bê-tông bắc qua gần đó... Thím hôm ấy trông thật trẻ trung trong bộ váy cưới. Hai chú thím là một cặp xứng đôi vô cùng. Con còn nhớ sau đám cưới mình được dẫn đến nhà một người họ hàng, người quen nào gần đó, chỉ phải đi bộ trên con đường đất nâu lởm chởm. Ngôi  nhà ấy cũng ngập bóng râm, nơi lần đầu tiên con được biết cây măng cụt là gì. Vậy là con đã có một người thím.

Những lần sau đó, con lại đều đặn gặp thím vào các kì nghỉ hè hày Tết. Trong khi các cô chú sống quanh trên mảnh đất của nội thì chỉ có cha con sống ở xa. Đó là lý do con không thường gặp thím. Thế nhưng, mỗi lần gặp lại, thím vẫn hầu như không có gì thay đổi. Có thể là do lúc đó con còn nhỏ để chú ý đến. Cho đến khi con đủ lớn để thấy được những điều đó thì nếp nhăng đang xuất hiện trên gương mặt của thím, làn da ngày càng nâu theo những ngày dãi dầm sinh nhai... Vậy nhưng cái dáng vẻ nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, nụ cười có duyên, giọng nói trong cao lanh lảnh... vẫn không hề thay đổi.

Chú Bảy là người khéo tay và được biết như một trong những người chú chăm chỉ, hiền lành và đẹp trai nhất nhà. Nhưng sau khi trở thành người đàn ông trụ cột trong gia đình, rồi phải lăn lộn liếm sống và sự thay đổi của thời gian đã biến chú trở thành người chồng nát rượu, cộc cằn và gia trưởng với vợ con, như đa số đàn ông miền quê. Không ít lần con được nghe kể về những cuộc cãi vả của chú thím. Chuyện trong nhà chú thím, một người ngoài nhà như con không thể biết hết. Nhưng mỗi lần như vậy con thấy thương cho thím. Thím có tính toán, chua ngoa hay xấu xa với ai, chứ trong mắt con thím luôn là người chịu thương chịu khó, lo toan và cần mẫn vì gia đình. Nhà cap mé sông, không ít lần chú đạp thím xuống sông trong những lần mâu thuẫn, cũng vài lần thím chạy lên nội cầu cứu với bên mắt bầm tím... Nhưng rồi mọi chuyện lại lặng xuống, rồi trổi dậy, rồi chai lì theo năm tháng... Mẹ con quý thím, về nội là hay nói chuyện với thím cũng vì những điểm tương đồng như vậy.

Suốt gần 20 năm chú thím lấy nhau, rồi sinh ra bé Thi, một cô bé giống tạc thím từ ngoại hình đến tính cách, con đã may mắn chứng kiến từng bước thay đổi của gia đình chú thím. Nội cắt cho 2 vợ chồng miếng đất nhỏ cặp mé sông. Hai vợ chồng cất 1 ngôi nhà lá quay mặt vô nhà nội, cách 1 con đường làng nhỏ xíu. Ngôi nhà lúc ấy nghèo, hầu như không có nhiều thứ giá trị. Chú rất quý các cháu, nhất là 2 anh em sống xa nội tui tôi, lần nào về cũng rủ xuống chơi, mặc dù chằng có thứ gì để chơi với những đứa con nít. Con nhớ, rất nhớ, có 1 lần thế này, mà con chưa bao giờ nói ra với ai. Lần đó, 2 anh em con xuống nhà chú thím chào vì mới về nội. Thấy thím đang ngồi đan lưới, tụi con cũng hiếu kì nhìn theo và tỏ ý muốn làm thử. Thím đã nói đại loại rằng: cong việc này bình thường lắm, không thích hợp với các con đâu. Con đã cảm thấy tổn thương 1 chút và mang suy nghĩ rằng thím đã có ẩn ý gì khi nói câu đó. Hai anh em con vốn sống ở trị trấn, nhà không khá giả nhưng cũng không chân lấm tay bùn, đen đuốc như bọn trẻ quê. Lần nào về cũng áo quần bảnh bao, sạch sẽ... là những đứa cháu luôn được nhà nội quý mến và cưng chìu... Vì lẽ đó mà thím vô tình nói ra câu nói ấy chang. Nhưng thím ơi, con không vì vậy mà nghĩ xấu về thím đâu, và con tin đó chỉ là một câu nói bộc phát vậy thôi, bởi vì sau đó thím vẫn đối xử tốt với tụi con.

Những năm sau này, gia đình chú thím đã khấm khá hơn. Xây lên nhà tường, sắm dàn TV, đầu máy, karaoke, xe máy lên đời. Nhưng thím vẫn cứ lam lũ như vậy. Rồi chú cũng trấn tỉnh phần nào, chí thú làm ăn hơn, nhất là sau khi mắc 1 chứng bệnh, chú đã biết quan tâm gia đình hơn. Giai đoạn này, con lại vô tình nghe được một lời khen của thím, thím nói với chú rằng: hai đứa tôi coi vậy mà dễ gần và bình dân ha! Câu nói khiến con vui trong lòng nhiều lắm. 

Con nhớ nhất những nồi hột vịt lộn ngon lành, con vịt nào cũng thật vừa lớn, ăn nóng hổi và rổ rau răm xanh tươi hấp dẫn. Đặc sản của nhà chú thím đó. Lần nào về chú cũng kêu, tối xuống ăn vịt lộn nhe rồi nói thím chiều mua đãi con cháu. Lần nào con cũng được ăn đã đời, no canh hông còn bị bắt ăn nữa. Lần nào cũng vậy. Thím khéo tay, bán bún, xôi mặn.... thứ gì tôi cũng được thưởng thức qua. Nhưng không gì qua được nồi vịt lộn của thím. 


Rồi thím đột ngột ra đi vì bệnh ung thư. Khi mới 40 mấy tuổi đời, giữa lúc gia đình đang ăn nên làm ra, Thi đang trong độ tuổi trưởng thành... Hôm nay là ngày thím yên nghĩ dưới lớp đất sâu, nhưng linh hồn chắc đã tìm được nơi bình yên nhất. Từ nơi xa xôi, con xin thắp 1 nén nhang lòng gửi đến thím. Nhớ về thim bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất. Con chào thím...

17 thg 5, 2012

Wow,viet blog bang ung dung smartphone!

Dao nay luoi viet blog,ngoi len may la het web nay noi web no.Gio moi phat hien co ung dung Blogger,tu gio moi toi trc khi ngu co the tan man dc roi. Ma viet kieu ko dau the nay chac ko on.... =,=