29 thg 10, 2010

WE LOVE YOU, KIEU KHANH-MISS VIETNAM WORLD 2010


MY WISH : VIETNAM & SLOVAKIA - From The roomates to be Miss World and Her's 1 Runner-up???
AND HERE'S MY PREDICTION :

%name

26 thg 10, 2010

TÔI GHÉT EM ẤY PHÒNG BÊN >.<*


Tôi phát bệnh với em ấy. Nói chính xác thì tôi phát bệnh với cái giọng nói của em ấy!!!


Cách đây khoảng 2 tháng ẻm dọn đến ở phòng trọ cạnh bên. Và kể từ đó, chuỗi những ngày đau đầu chính thức bắt đầu.


Em ấy có chất giọng mà tôi xếp vào nhóm "hàng quý hiếm cần được bảo tồn và cất sâu vào trong núi đừng để ai nghe thấy"...


Mỗi khi em ấy đi học hay đi khuất đâu đó thì thôi, về đến nhà là y như rằng cất tiếng oang oang banh nhà, nứt tường, bể các loại thau chậu, chén dĩa...sức công phá có thể nói quá là sánh ngang hàng với 2 quả bom nguyên tử Mỹ dội xuống Nhật Bản năm nào.


Đứng ở góc độ Siu Black tôi sẽ nói với em ấy thế này :"Tôi ghét em! Nhà trọ này không phải là của em!". Giọng của em ấy vừa mỏng mà lại vừa chua vừa chát, nó không trong và đôi lúc có những quãng rè nghe như cái đài bị mát. Khi nói chuyện em luôn biết phát huy chất giọng nữ cao chát chúa của mình, càng nói càng cao hơn, càng to hơn như thể ai giành ăn hết cái bánh tét khét vậy.


Lúc đầu cũng thấy điều đó không có vấn đề gì, nhưng càng ngày tôi càng chịu không nổi, nhỏ em tôi cũng vậy, và những phòng khác cũng thế. Dạo này tôi liên tưởng giọng nói của ẻm giống như hiện tượng nhiễu âm vậy. Nó khiến tôi nhứt đầu, bực bội, ngủ không ngon mà thức không yên.


Cách em ấy nói chuyện thì phải nói là thuộc hàng "grandmother". Nói chuyện với mẹ, với chị gái hay bất cứ ai em ấy cũng không hề có ý che giấu cái sự ngồi trên bàn thờ của mình. Hỗn hết chỗ nói! Có mấy lần tôi nghe cô chị cằn nhằn, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.


Em ấy không những nói "hay" mà nổ cũng rất "giỏi". Trong cái nói có cái nổ và trong cái nổ có cái nói. Cả hai hỗ trợ và tôn vinh cho nhau. Có lần em ấy vô tình khoe rằng chuyên ngành tiếng Anh của mình là bá cháy con cào cào nhất trong các chuyên ngành ngoại ngữ. Ok! Tôi cũng khoái tiếng Anh. Nhưng mắc dịch gì em ấy lại ra sức dìm hàng tiếng Hàn, tiếng Trung, tiếng Nhật... như kiểu :"Trời ơi, tiếng Anh ngon vậy mà sao không học? Có ngu mới đi học tiếng Hàn, tiếng Trung. Học mấy cái đó sao mà có được việc làm? blah blah blah...". Thiệt là sôi máu cho 1 người xuất thân từ chuyên ngành tiếng Hàn như tôi.


Qua những câu chuyện em ấy tía lia, tôi biết em là người có tầng tri thức cao-sâu-rộng. Lĩnh vực nào dường như em ấy cũng có thể xía vô phát biểu, thảo luận 1 cách sôi nổi cho đến lúc không đi đến đâu. Có lẽ câu em ấy chưa được học câu 'Cái đó tôi không biết'.


Tôi chưa lần nào có cơ hội nhìn trực diện xem ẻm có đẹp cỡ Tây Thi hay không mà nghe chừng lắm đuôi, nhiều đỉa. Thế nhưng 'hồng nhan bạc phận', cách đây hơn 2 tuần, trong lúc đang dạy thêm, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ em nói là nhỏ nhà kế bên cắt tay tự tử vì tình, nhưng không sao, nhờ phát hiện kịp thời, tôi nghe cũng bất ngờ nhưng sau đó phì cười vì cái sự ngược đời.
Có thể bạn nghĩ tôi ác như con gà ác nhưng tối đó tôi đã mong em ấy nằm viện lâu lâu đề mình được nghỉ ngơi vài buổi. Vậy mà...ngay trong tối đó ẻm về, giọng nói có phần mệt mỏi, nhưng vẫn còn giữ phong độ, đến hôm sau thì đâu lại vào đấy như chưa có gì xảy ra. Thiệt bái phục!


Cũng may, vớt vát cho em ấy là giọng hát nghe khá ổn, có thể gọi là hay. Dạo này em rất tích cực luyện thanh cho các tiết mục của trường, khổ chồng chất khổ (bật mí là em ấy học khoa Ngoại ngữ trường Huflit đó nhe, hết hồn chưa, đồng môn với tôi -.-). Nghe chừng em ấy đang ấp ủ trở thành ca sĩ kiêm chuyên gia âm nhạc. Các ca sĩ hãy chú ý, dù là Mỹ Linh hay Mỹ Tâm, chớ có hòng qua mặt em, em là em có thể bới móc-lục lọi bất kỳ sai xót nào từ phía các chị đấy.


Ngoài ra, em ấy còn có tài kể chuyện em nghe... Nghĩ sao mình gặp được 1 bộ phim hay hết ý, mở lên xem thì bên kia ẻm cũng xem và ẻm ngồi kể từ đầu đến cuối...Bức bội!


Tôi chẳng phải hơi đâu xoi mói chuyện hàng xóm, đến cái mặt ẻm thế nào tôi còn không cần biết. Những việc mà tôi biết về ẻm hết 80% là do tôi "bị" nghe thấy (nghe rất rõ là đằng khác). Chẳng biết có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa...


Ai cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm ngớ ngẩn nhất là không nhận ra được khuyết điểm của mình. Khuyết điểm nguy hiểm nhất là nhận ra mình có khuyết điểm mà không chịu khắc phục. (trích Tôi)
....

13 thg 10, 2010

TẤM DANH THIẾP ĐẦU TIÊN & BỮA ĂN UỐNG BANH CHÀNH


Một tuần trước đây, bà giám đốc công ty tôi từ Hàn Quốc trở về, mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc như mọi lần. Nhưng lần này đặc biệt hơn ở chỗ có thêm những hộp bưu thiếp mới đặt hàng giành cho một vài nhân viên, trong đó có tôi.


Cũng là một hộp danh thiếp đó, nhưng là với 'kỹ thuật' của VN thì mất đến 1 triệu đồng, trong khi đó làm ở HQ chỉ mất khoảng 200. Bây giờ thì tôi mới biết vì sao Mr Park lại ngạc nhiên như vậy khi nghe tôi báo giá về.


Và bây giờ tôi đã có trong tay khoảng 100 tấm danh thiếp đầu đời. Tôi vốn chưa bao giờ quan tâm đến sự quan trọng của danh thiếp. Trong mắt tôi danh thiếp là thứ chỉ giành cho những người làm ăn, mà tôi thì rất tệ tính toán; hoặc giành cho những ai muốn giao tiếp rộng, mà tôi thì quá kém giao tiếp. Thế nhưng từ bây giờ tôi buộc lòng phải để ý đến nó nhiều hơn, vì trên nó có tên tôi.

Tấm danh thiếp thiết kế đơn giản nhưng vẫn mang màu sắc sang trọng, nhìn chung tôi thích như vậy. Ngoại trừ cái chức danh hơi bị sốc -"phó phòng"
Có lẽ tôi nên nghiên cứu lại nghĩa gốc của danh từ này, chứ...sao tôi nghi nó còn có nghĩa là "nhân viên quèn" hay "nhân viên làm trên 1 năm" gì đấy...Tôi tuyệt nhiên không hề tỏ ra coi thường chức danh này đầu nhé. Chỉ là trong trường hợp của tôi nó không giống với nghĩa là "người quản lý văn phòng trợ giúp cho trưởng phòng" mà thôi.^^


Ừ thì cứ cho là tôi làm tốt rồi được thăng chức đi, vấn đề là ở chỗ Mai B cũng được cái chức vị ấy. Vậy phòng biên dịch của tôi gồm... chị Mai A là trưởng phòng, tôi là phó phòng, Mai B là phó phòng, thế thì còn lại 2 đứa sv HQ làm thêm (mỗi đứa làm nửa buổi) làm nhân viên rồi, ^^^^^^^^^^^ hơi bị dễ thương đấy!!!!! Theo kết quả tìm hiểu của tôi thì tình hình lạm phát chức danh cũng đang 'hoành hành' 2 phòng khác. Kết luận : hiện tại công ty có nhiều sếp hơn nhân viên ^^^^^^^^^^^^^^^^^


Nói vậy chứ tôi nghĩ cấp trên họ có quyết định của họ. Họ toàn trên 35t thì kinh nghiệm quản lý phải cao hơn tôi + cái thang tôi đang đứng. Hoặc là họ muốn kích thích tinh thần làm việc, hoặc là họ sắp mở rộng kinh doanh...gì đó và gì đó. Giờ thì tôi được khoát 1 chiếc áo lấp lánh hơn người thường 1 chút, vấn đề là mặc nó như thế nào cho đúng cách thì...tôi còn phải học dài dài.


Gạt cái vụ danh thiếp qua 1 bên, giờ là thời điểm của ăn uống.


Thứ 6 tuần trước thật là đã, được ăn uống no say mà không phải trả tiền^^, tiệc công ty mà. Mà cũng lâu rồi mới có tiệc đó, chứ người HQ có tiếng là mỗi tuần mỗi nhậu kìa. Địa điểm là quán ăn HQ Sa.I.Gon nằm gần công ty. Quán này có phần hùn của Mr Chon-phó giám đốc của tôi. Món ăn chủ đạo ở đây là nướng-nướng-1 ít thức ăn khác.


Ôi mà tôi thích món nướng lắm. Món sườn heo nướng HQ ăn ngon như món Việt, lại còn sò dương nướng, bạch tuột nướng...nhìn lóa cả mắt. Tôi đã rất tập trung vào 'chuyên môn'. Cốc bia của tôi lúc nào cũng trong trạng thái lưng chừng, trong vắt. Ừ thì tôi cũng Dô Dô cho giống bà con cô bác, nhưng nếu là cụng thức ăn thì sẽ hào hứng hơn . Ốm chứ được cái ham ăn^^


Mấy ông tỏ ra xỉn dữ rồi, nhất là phía phòng lập trình, họ uống dữ quá, cả nam lẫn nữ. Còn lâu tôi mới để say như họ, tôi không thích phải về nhà lăn lộn với cái đầu nhứt (đó là trong trường hợp về được đến nhà). Và rồi...cái điều tôi lo lắng giờ đã đến. Mấy ông sếp rủ đi..."hát karaoke", kèm theo cái nháy mắt khả nghi và câu dặn chỉ nam giới với nhau thôi...Ặc! Mới đến đó mà tôi đã phát hoảng....thêm 2 cái anh lập trình xì xầm với nhau về cái vụ em út là mặt tôi biến sắc...Cái mà tôi gọi là "xã giao công việc' cuối cùng cũng đã gặp. Lập tức biến vào toilet tìm kế rút khẩn!!!!


Thế là tranh thủ lúc mấy người xin phép về là tôi cũng biến luôn. Tôi coi bộ mấy ông sếp không được vui. Nhưng thôi kệ, tôi còn yêu đời lắm, lại ngây thơ vô số tội nữa...Tôi sợ đến lúc mình nổi tiếng sẽ bị phanh phui lắm T.T


4 thg 10, 2010

7 NĂM VỚI 1 ĐÊM TRUNG THU


Đã 7 đêm Trung thu trôi qua kể từ các ngày tôi đặt chân lên cái đất Sài Thành phồn hoa đô hội này. Và năm nào cũng như năm nào, tôi chỉ ở nhà và hồi tưởng lại những ngày mình còn nhỏ...

Trung thu năm nay có khác 1 chút, tôi không đón 1 mình mà cùng nhỏ em gái. Cầm món tiền thưởng trên tay, tôi định sẽ rủ nó đi làm 1 nồi lẩu hay gì đó. Nhưng nó lại quyết định ăn chay nên thôi thì đi ngủ còn sướng hơn.

Thức dậy sau 1 lúc vùi đầu vào đống mền gối, tôi vẫn tiến hành những sinh hoạt thường nhật. Không bánh Trung thu, không âm thanh của những chiếc lồng đèn điện tử, không ánh nến lấp lánh từ những chiếc lồng đèn giấy...Tôi cũng quen rồi, chỉ sợ nhỏ em thấy chạnh lòng, nhưng thôi, rồi nó cũng sẽ thích nghi thôi. Chốc sau, đứa em họ tạt qua chơi 1 chút và đi. Rồi đâu cũng lại vào đó.

Ngoài đường, hàng ngàn chiếc xe vẫn đổ xô tiến về trung tâm thành phố...

Vài hôm sau chúng tôi mới được nếm thử mùi vị của bánh trung thu. Mợ 5 gửi lên 1 cái loại to, mẹ gửi lên 1 cái loại nhỏ. Nhỏ em mấy hôm trước còn đòi mua ăn cho được thì giờ lại chê là nhân thập cẩm không có khoái. Vậy là tôi phải giải quyết phần lớn. Tôi cũng chưa bao giờ ăn nhiều như vậy, bạn biết đó, bánh Trung thu đâu phải là loại bánh người ta có thể ăn ngấu nghiến 1 cách thèm khát, cho nên tôi thấy mình thật xuất sắc (Cầu trời cho lên được 1 ký).


Mặc dù Trung thu không có gì đặc biệt nhưng việc mẹ lên chơi 1 tuần sau đó cũng khiến chúng tôi vui rồi. Mẹ bất ngờ lên, cũng bất ngờ về. May là tôi xin nghỉ làm 1 ngày chứ không thì tiếc hùi hụi à...


Sao mà nhớ 17 cái Trung thu đầu đời quá đi mất...