20 thg 6, 2012

LẦN ĐẦU...

...tiên trong đời tôi đi thi mà không thèm học bài.

Nào giờ nhỏ lớn, trước khi thi tôi học bài rất cật lực. Không học kỹ thì cũng khái quát, tệ nhất là sơ sơ.

Thế mà sau từng ấy năm thi cử, vừa rồi tôi đã liều mạng không thèm học luôn.

Môn kế toán là cái môn mà tôi cực ghét vì cực dốt. Nếu gống như lần trước tôi sẽ cắm đầu cắm cổ ôn luyện, dù chỉ là học tủ. Nhưng không, lần này ngon lắm, không thèm đụng tới cuốn sách luôn. Tỉnh bơ ăn ngủ mấy ngày. Thứ Hai vừa rồi chỉ việc xách cái máy tính và 1 cây viết đi thi.

Quả nhiên không làm được câu nào. Mặc dù vậy tôi vẫn có nghĩ ra 1 cái gì đó để không bỏ trống. Thế là tôi bịa ra những cách tính do chính mình phát minh để làm bài. Câu tự luận cũng tự bịa ra dựa trên hiểu biết nhất định.

Làm vài câu rồi tỉnh bơ nộp bài đi về. Không chút nghĩ ngợi, lăn tăn, làm như chuyện của ai.

Trước giờ, hễ thi mà học nhiều, thấy làm bài được thì điểm thấp. Lần này không học chắc... 0 điểm.

13 thg 6, 2012

CHUYỆN VỀ MR PARK

Mr Park đây là bạn học MBA của tôi nhưng khóa trên. Ấn tượng của tôi về người đàn ông khoảng trên 60 tuổi này là khá tốt. Ông là người thường xuyên chào và nói chuyện với người Việt hơn những người Hàn khác, ít nhất là với tôi.
Còn nhớ, lần đầu nói chuyện với ông, tôi lúng túng đến mức quên mất nên gọi ông là gì cho phải phép. Đang lúc lú như cú, tôi chợt nhớ đến một từ, và gọi ông là "anh (hyeongnim)" thay vì là "tiên sinh (seonsengnim)" như lich sự xã giao dành cho người lớn tuổi. Từ đó về sau tôi không dám xưng hô với ông lần nào, chỉ nói trống không (may mà trong tiếng Hàn có thể lược bỏ chủ ngữ mà vẫn thể hiện lịch sự). Mãi cho đến hôm nay mới gọi là tiên sinh. Có lẽ đây cũng là lần cuối, vì đã cuối học kỳ rồi, mà đây lại là kỳ cuối của ông.
Nói chuyện với ông rất chán, đơn giản là vì tôi thường xuyên không hiểu ông nói gì. Lớn tuổi, mà giọng lại khó nghe, mang âm điệu địa phương, cộng với khả năng nghe dở hơi của tôi nữa nên thành ra vậy.
Ông thuộc dạng chăm chỉ. Hai học kỳ đầu học chung thấy ông rất hay phát biểu. Thuyết trình cũng chu đáo, dài dòng ra phếch. Thường xuyên đi học và vào đúng giờ.
Ấy vậy mà hôm nay ông chơi tôi một cú hơi bị đau. Hôm nay là thuyết trình nhóm môn Nghiên cứu chiến lược. Tôi cùng nhóm với ông và X. Từ cách đây hai tháng X đã tìm tài liệu và chúng tôi nói với ông là chúng tôi không có khả năng thuyết trình, tài liệu chúng tôi tìm kiếm và tổng hợp, nhờ ông tóm ý chính và thuyết trình. Nói thật là với vốn hiểu biết và năng lực hiện giờ, chúng tôi không thể làm A - Z rồi thuyết trình. Thế nên, việc có một người Hàn trong nhóm sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Ban đầu, khi làm bài nhóm, tôi hay dựa dẫm phần lớn vào người Hàn. Sau dần thấy không hay nên cũng bắt tay vào làm, không làm nhiều thì ít.
Vậy mà rồi rốt cuộc đến ppt chúng tôi cũng phải hoàn tất. Ông chỉ cần xem nội dung và phát biểu thôi. Như vậy cũng cho thấy chúng tôi cũng bỏ công ra đáng kể. Tưởng hôm nay chỉ ung dung vào ngồi nghe thuyết trình thôi. Ai dè đâu, vừa đặt mông lên ghế ông đã bay tới nói 1 tràng gì đó mà tôi hiểu là ông sẽ thuyết trình lướt qua, nhưng nếu giáo sư có hỏi gì nội dung thì tụi tôi giúp trả lời. Nghe tái mặt. Đọc mớ tài liệu tiếng Hàn, đọc tới đâu tôi tóm ý đến đó, hiểu qua loa, giờ kêu giải thích!
Chốc sau ông chạy đến đưa cái điều khiển ppt của máy chiếu. Tôi tưởng ông kêu điều chỉnh giùm trong lúc ông nói. Nghĩ lại quái lạ, ông nói thì ổng điều khiển chứ mắc gì... hay là mình hiểu sai ý ông... hành tung của ông rất đáng ngờ...
Quả nhiên, khi tới lượt phát biểu, ông tự tin, hồn nhiên nói to với cả lớp là... hôm nay các bạn VN sẽ phát biểu, nếu có gì chưa tốt mọi người thông cảm. À há, ra ý ông là here! Giờ mới hiểu, thiệt tình... Trong tình huống bất ngờ như bàn cờ này tôi cũng hồn nhiên như thằng điên trả lời là không thể phát biểu vì chưa chuẩn bị gì cả. Mọi người từ chổ động viên ủng hộ tôi lên phát biểu giờ chuyển sang đứng hình. Cuối cùng cũng buộc ngài Park ra tay. Mà ông cũng siêu lắm cơ, người bản xứ có khác, nhìn vào cái ppt rất nghiệp dư do chúng tôi chuẩn bị, tôi đoán cùng lắm là ông cũng chỉ đọc qua một lần, mà ông có thể nói leo lẽo, chuyên nghiệp như chính mình nghiên cứu từ đầu. Miệng thì vậy nhưng mặt không vậy, mặt và hành động của ông lúng túng trong ...tự tin. Những người ngồi khác, một số đã phì cười. Mặt dù vậy thì phần thuyết trình cũng đã kết thúc khá êm ái.
Cùng chung nhóm, chịu chung xào, chẳng ai muốn chết chùm. Nhưng kiểu chơi không đẹp của ông làm tôi hơi bị thất vọng. Tất nhiên không thể nói vì ưu tiên, ưu ái thái quá người nước ngoài mà người Hàn phải làm hết. Thuyết trình lần này tôi thấy trách nhiệm chia ra khá đồng đều, ai cũng gióp công ngang nhau. Nhưng nếu ngay từ đầu ông nói không phát biểu thì đã khác. Đằng ngày ậm ừ đã đến phút chót thì đá trách nhiệm là không được rồi...
Dù sao cũng đã kết thúc. Một kỷ niệm khó quên trước khi tốt nghiệp nhé Mr Park. Chúc ông thành công trong sự nghiệp và tránh đá trách nhiệm như hôm nay.

11 thg 6, 2012

BYE MY LOVELY USB

Hic, không biết giờ này mày đang ở đâu? Liệu có ai lượm được hay phải chịu phận nằm xó nơi góc đường? Tệ hơn, có khi giờ đang nằm ở bãi tập kết rác, chờ ngày tái chế...
Đã thật lâu mới chịu cảm giác đánh mất một thứ gì đó. Trước giờ tao luôn là người giữ đồ rất cẩn thận, nhất là thứ gì thuộc về bản thân. Thậm chí đánh mất điện thoại còn lượm lại được, rớt bóp còn được trả lại...
Cách đây gần 1 năm cũng đã suýt mất mày, may mà để quên trong phòng pc nên tìm lại được, còn lần này trên đường, biết tìm chốn nao...
Hôm nay thiệt lẫn thẫn. Cũng vì lo cái bài thuyết trình mà tối qua không ngủ được. Đã vậy còn sắp đi làm trễ nên đầu óc cứ rối tung. Lần này chấp nhận mất mày thôi.
Cái usb nhỏ xíu, xấu xí, cũ kỹ, 2G,rẻ rề như mày thì nhiều khi chẳng có ai thèm lượm xài. Nhưng hòng mà thứ gì của mình thì tao chẳng muốn đánh mất. Giờ tự dưng bỏ tiền mua cái mới cũng xót tiền, nhưng trên hết là tình cảm. Dùng 3 năm rưỡi nay thì phải có tình cảm chớ. Nhất là vì mày là phần thưởng của cuộc thi hùng biện, một kỷ niệm khó quên...
Cần phải kỹ lưỡng hơn hơn nữa, mất có cái usb đã xót như vậy, cái đáng giá hơn thì sao nữa. Buồn ghê.
Đợi lãnh lương mua cái mới.

9 thg 6, 2012

TÂM TÌNH CÁI SỰ Ở

Xin hân hoan thông báo, tôi bị "tống" khỏi ký túc xá.
Chú thích: Sự việc đã xảy ra cách đây gần 3 tháng rưỡi trước.

Chả là hôm nay không biết viết gì nên lôi chuyện bức xúc cũ ra gặm nhắm. Quay ngược trở lại cái thời điểm trước khi sang đây, tôi xác định là bằng mọi giá phải ở trong ktx cho bằng được bởi 3 lí do rẻ-tiện-siêng.
Đời sống du học buộc nhiều du học sinh phải tìm cách thắc lưng buộc bụng và ở ktx là giải pháp tốt nhất. Do đó,dù phải đối mặt với việc phải chia sẻ không gian cùng nhiều người, sống theo tập thể, chịu nhiều nội quy nghiêm chỉnh... không phải là những trở ngại của tôi.
Tiện nghi, tiện lợi là yếu tố không thể phủ nhận ở ktx nước ngoài, nhất lại là một ktx mới xây như tòa nhà D mà tôi từng ở. Điện xài thả ga, nước nóng 24/24, internet nhanh hết xẩy, trang thiết bị sạch mới... mọi thứ đều tốt hơn hẳn so với những nơi tôi từng sống nhỏ lớn.
Siêng thì sao? Tức là có môi trường học tập hơn, nằm trong khuôn viên trường nên gần chỗ học, tránh rơi vào tình trạng ở xa lười đi...
Mặc dù cũng có vài bất tiện nhưng đó là nơi tôi không muốn rời đi cho đến ngày ra trường.
Một năm yên bình trôi qua cho đến giữa tháng 2 vừa qua. Một ngày cuối đông tôi nhận được tin nhắn không được phép ở ktx từ học kỳ này. Sau đó là chuỗi ngày xách bộ mặt đưa đám đi khiếu nại, nhờ vả, xin xỏ hết văn phòng khoa đến phòng quản lý sv quốc tế mà kết quả vẫn không tiến triển. Không biết có ngôi trường nào mà sinh viên cao học bị xếp ngang với sinh viên và học viên học tiếng để rồi bị tống cổ sau 1 năm lưu trú theo quy định của trường không? Sự việc này phần nhiều bởi tình hình thiếu chỗ ở cho học tiếng, số đang có xu thế tập trung về Kookmin, phần nữa là do sự thiếu trách nhiệm của vpk trong việc quan tâm đến sv cao học. Tôi nhớ các chị nhân viên đã phải "lấy làm tiếc" như thế nào khi giải thích là không còn một chỗ trống nào hết (dù chỉ là một cái lổ chuột - cái này tôi tự suy diễn) và hẹn tái ngộ vào học kì sau, nếu "thừa thải" phòng.
Tất nhiên là không chỉ riêng mình tôi lâm vào tình cảnh này. Cực chẳng đã tôi phải khệ nệ gom đống đồ của mình sang khu nhà trọ cách trường hơn 10 phút đi bộ với cái giá mắc hơn 70.000 won/tháng.
Vậy mà chỉ hơn một tháng sau, lúc mà tôi mới bắt đầu quen với sinh hoạt mới, thì lại nhận được tin nhắn là hiện ktx còn phòng trống, ưu tiên những bạn "bị đuổi". Nghe mới thiệt nhứt hông làm sao. Tôi rảnh quá mới lại khệ nệ nài mớ đồ quay lại. Mà các chị cũng dễ thương lắm cơ, đuổi vào cuối tháng mà thông báo vào đầu tháng sau thì tôi lấy lại tiền phòng đã đóng cho chủ nhà trọ bằng cách chi? Làm ơn động não giùm cái. Còn chỗ nào dư thì ráng đắp mấy đứa TQ ở dơ vào, chứ tôi quê xệ quá rồi.
Khi viết bài blog này tôi đã ổn định nơi ở mới đến mức khọng còn hứng thú với việc xin quay lại như lúc mới dọn ra. Coi như tốn chút tiền để mua không gian sống mới vậy... Nghĩ lại thấy quãng thời gian sống ngoan ngoãn trong ktx mà tiếc, nhất là cái khoản lau bếp, thông bồn rửa chén, đọc thông báo tình nguyện...
Tâm tình vậy chưa hết đâu, bữa nào rảnh sẽ viết lại chi tiết hơn. Giờ ngủ cho bỏ ghét!

8 thg 6, 2012

BỖNG DƯNG MUỐN...

Không biết mắc cái chứng gì mà gần đây tôi bỗng dưng muốn làm đủ thứ trên đời. Mỗi ngày như đều nảy ra dự định mới, kế hoạch mới, nhiều đến mức không biết nên làm gì trước, bắt đầu từ đâu... và rốt cuộc là có những thứ làm chưa xong và phần lớn còn nằm trong suy nghĩ...
Tôi thấy mừng là mình có nhiều tài mọn, còn rất nhiều nhiệt huyết, thấy cuộc đời mình đáng sống... Nhưng mặt khác, tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt với những thứ mình có thể và muốn làm, nhất là khi thời gian dường như không bao giờ đủ cho tôi.
Hãy cho tôi biết cách gỡ rối cái đám dự định này với:
- Viết nhật ký mỗi ngày.
- Bắt đầu viết hồi ký.
- Nói tiếng Hàn như Hàn kiều.
- Nói tiếng Anh như người Mỹ.
- Học thêm 1 thứ tiếng nữa.
- Học photoshop.
- Học quảng cáo.
- Tập tành sáng tác nhạc.
- Viết truyện ngắn.
- Dấn thân vào con đường họa sĩ truyện tranh.
- Làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư.
- Nhảy vào lĩnh vực truyền thông báo chí.
Ai đọc mấy cái gạch đầu dòng trên chắc cũng phải phì cười. Nhiêu đây chắc lấy đi của tôi ít nhất 5 năm nữa... Ôi, ước gì là con đại gia, chỉ để chỉ phải tha hồ thực hiện ước mơ mà không cần nghĩ đến miếng ăn miếng mặc!