1 thg 12, 2011
4 thg 11, 2011
14 thg 10, 2011
8 thg 10, 2011
15 thg 9, 2011
1/2 NĂM TRÊN XỨ HÀN VÀ NHỮNG TRẢI NGHIỆM...
Vậy là tôi đã sống cuộc sống của một du học sinh được 1/2 năm rồi. Trong thời gian đó, có biết bao kỷ niệm, cảm nhận cũng như kinh nghiệm mới mẻ mà trong suốt 24 năm đầu đời tôi chưa từng trải qua. Cho đến lúc này, mọi thứ mà tôi đã và đón nhận đều mang ý nghĩa tích cực, và tôi hy vọng rằng những tích cực ấy sẽ còn tiếp diễn cho đến hết 1 năm 1/2 du học còn lại. Dưới đây là những trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi.
Chia tay Việt Nam
Khoảng thời gian trước khi sang Hàn là khoảng thời gian không có thời gian để thở của tôi. Nào là giấy tờ từ trường gửi qua trễ, đã vậy nội dung giấy tờ lại còn bị sai, gây ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện xin visa. Rồi thì xin visa gặp trục trặc, bị làm eo làm sách, bổ xung này nọ. Đã vậy lại còn phải vừa làm giấy tờ vừa đi làm những ngày cuối. Gần đến ngày đi còn phải dọn nhà và chuẩn bị hành lý. Chưa kể tình hình là không còn vé máy bay. Và khủng khiếp hơn là trước ngày đi gần 3 tuần lại còn bị bệnh thủy đậu. Ta nói, qua được đến bên này quả là một hành trình gian khổ, tất nhiên cũng chẳng thấm thía gì so với ai, nhưng nhiều lúc ngẫm lại thấy sao tôi xui ơi là xui.
Ngày ra sân bay tâm trạng của tôi đơ như cây cơ. Không buồn không vui, lơ lửng và không suy nghĩ được gì. Điều tôi bực nhất chính là cha ổng với mấy cậu làm một mâm nhậu linh đình gọi là tiễn đưa, thôi thì cố ăn mấy món Việt Nam cuối cùng trước khi đi xa, chứ ngửi mùi bia bọt không có khoái chút nào. Ra sân bay tâm trạng tôi có phần háo hức. Mặt khác, tôi đã cố gắng chụp thật nhiều ảnh và nhìn ngắm cho kỹ gia đình, cậu mợ và các em. Đã đến giờ làm vào làm thủ tục, tôi biết đây mới chính là thời khắc gây xúc động nên cố gắng tạm biệt và làm mọi thứ thật nhanh. Trời xui đất khiến thế nào lại quên không tháo cái sim điện thoại ra gửi lại cho nhỏ em giữ, chạy ra đưa thấy nó khóc lòng tôi chợt dâng lên nỗi buồn. Tôi vốn là người rất dở trong việc che giấu cảm xúc, nên cách tốt nhất là ngoảnh đi thật nhanh. Tôi đoán nếu có ai khóc thì trong đó có nhỏ em. Tôi rành nó quá mà... Thế là chuyến bay của tôi cũng thuận lợi. Tôi đặt chân trên đất Hàn lần thứ 2 trên tinh thần 2 năm mới trở về.
Thời tiết Hàn Quốc
Thời điểm tôi sang Hàn là đầu tháng 3, tức là cuối mùa đông. Thời tiết đã "ấm" lên khá nhiều, khoảng âm vài độ đến mười mấy độ. Đang ở VN ấm áp, đùng một phát sang đây rét tê tái, 2 tháng đầu của tôi thật kinh dị. Mặc dù đã từng sang Hàn một lần vào đầu đông, cảm nhận được cái rét của nó rồi, nhưng nhiều lúc không thể chịu nổi. Được mấy nhỏ em khóa dưới tận tình dẫn cho đi chơi làm quen với cuộc sống Hàn tôi cũng thích thú lắm, nhưng nhiều lúc thấy như sắp kiệt sức với cái lạnh. Toàn thân buốt giá, da thịt như bị dao cắt xé, đầu lúc nào cũng căng ra như sắp vỡ. Đi một buổi là coi như chỉ có nằm dài.
Vậy rồi mùa xuân cũng đến, đến nhanh và ra đi cũng nhanh, chỉ chưa đến 1 tháng. Dấu hiệu để nhận thấy mùa xuân đang đến là những cành cây đâm chồi nảy hoa. Hoa anh đào nở rạo rực được 1 tuần rồi đua nhau rụng lã chã. Những chiếc lá xanh non xuất hiện ở khắp nơi nhìn thích con mắt. Nhiệt độ gọi là mát mẻ với người Hàn thì vẫn là lạnh đối với tôi, dù sao thì cũng đã dễ thở hơn cuối đông.
Và rồi mùa hè đến. Nhiệt độ tăng dần và duy trì ở mức trên 20 độ đến dưới 40 độ. Có những ngày cực nóng bức giống như ở Việt Nam, mặc dù không hẳn như vậy. Tôi sống ở miền Nam, có thể nói là nóng quanh năm, cho nên cái nóng bên này với tôi không là nghĩa lý gì. Tôi công nhận bên này độ ẩm cao nên cái nóng khô hanh, rất khó chịu. Nhưng về tổng thể thì tôi không có gì để phải phàn nàn, ngược lại nó càng khiến tôi nhớ về Việt Nam hơn và tôi cảm ơn về điều đó. Điều thú vị nhất của mùa hè chính là đợt mưa dầm Jangma suốt tháng 7. Phải công nhận là lạ, vì chưa bao giờ tôi chứng kiến mưa kéo dài có khi gần 2 tuần như bên này. Đợt mưa vừa rồi khiến HQ chịu thiệt hại cũng không nhỏ, nguyên cái khu Gangnam hiện đại và nhiều vùng khác chìm trong biển nước, trường Kookmin nằm ở vùng cao, gần núi mà còn thiếu điều suýt ngập nữa là…
Bây giờ HQ đang sắp vào thu, mùa tôi đang mong đợi. Nhiệt độ đã giảm dần, lá cây bắt đầu vàng và rụng. Nhanh thật, tôi nhớ chúng chỉ mới mọc ra hôm kia. Khi mùa thu đến là đồng nghĩa với cái lạnh sắp quay lại. Chỉ trong vòng nửa năm ở Hàn mà tôi đã có dịp chứng kiến gần như 4 mùa. Thời gian bên này trôi qua nhanh hơn VN, trong từng giờ, từng ngày, từng mùa… Có nghĩa là ngày tôi trở về nhà cũng sẽ nhanh thôi…
Thức ăn
Thức ăn nước nào cũng có cái ngon, cái không ngon. Những món mà tôi thích có vẻ như lại là những món đắt tiền và không thể ăn thường xuyên được. Thức ăn ở căn-tin thì đa phần là chán ngắt nhưng được cái rẻ hơn ½ so với bên ngoài. Cũng may mắn là chuyên ngành của tôi là Hàn Quốc học, có nhiều cơ hội tiếp xúc với thức ăn Hàn nên nó không phải là trở ngại qua lớn cho những ngày đầu đặt chân qua đây. Chỉ có điều món Hàn ăn mãi cũng chỉ có nhiêu đó hương vị, ăn riết ngán tận cổ. Cộng với lý do nhớ thức ăn VN và tiết kiệm chi phí, nên sau nhiều lần suy nghĩ, tôi đã quyết định phải tự nấu ăn. Tháng đi chợ 2 lần mua lỉnh khỉnh đủ thứ nguyên vật liệu, rau củ, thịt cá và chịu khó vào bếp lụi cụi nấu nướng giờ đã trở thành 1 phần sinh hoạt của tôi.
Thỉnh thoảng trong các dịp sinh nhật, lễ lộc hay ko vì lý do gì, anh chị em sinh viên lại cùng nhau nấu nướng ăn. Trước khi tự nấu ăn thì đó là những lúc khiến tôi rất hả lòng hả dạ vì được ăn món Việt. Đối diện tường tôi có một quán phở. Lần đầu tiên ăn phở ở đó tôi thấy rất mắc cười bởi cái sự “20% là chính nó” của phở. Mặc dù vậy, 20% cũng vẫn là tốt chán cho những người sống xa quê hương.
Sinh viên VN bên này cứ rảnh là rủ nhau “bia gà”, tức là đi ăn gà rán và uống bia. Gà thì rất ngon, nhưng tôi vốn không có duyên với các thể loại bia rượu. Tôi luôn lãi nhãi về điều này trên bàn nhậu mỗi lần như vậy rồi cố gắng uống sao cho càng ít càng tốt. Tôi biết tửu lượng của mình đến đâu và không bao giờ cố gắng tỏ ra siêu đẳng trong vấn đề này. Tất nhiên cũng có lúc hứng chí, muốn thử xem sức chịu đựng của mình đến đâu, hay những lúc buộc phải uống xã giao, tôi cũng không ngần ngại uống nhiều. Nhưng bao giờ lý chí cũng chiến thắng, say bí tỉ, ói mửa, nói chuyện tung ta lung tung hay làm những chuyện mà hôm sau chẳng thể nhớ nổi không bao giờ có trong từ điển của tôi.
Du học sinh Việt Nam
Trường Kookmin có trên 50 sinh viên Việt Nam học đủ thứ các ngành. Đông đảo nhất là sinh viên học tiếng, đến MBA và các khoa kỹ thuật-công nghệ. Tôi vẫn thường xuyên gặp những người sống ở KTX trong trường, còn những người ở KTX ngoài trường và ở nhà thuê thì không có cơ hội gặp nhiều, trừ những khi đi chơi chung, hay sinh hoạt hội theo định kỳ. Nói đến chuyện hội, sv VN ở Kookmin cũng có hội, tuy nhiên không phải sv VN nào cũng tham gia vì nhiều lý do. Mỗi tháng hội tổ chức liên hoan gặp mặt 1 lần, đồng thời tổ chức sinh nhật cho sinh viên có ngày sinh trong tháng, hoặc chào đón sv mới, chia tay sv sắp ra trường.
Sv Việt đến từ mọi miền của đất nước, nhưng đông hơn vẫn là các bạn phía Bắc. Dạo này sv phía Nam có vẻ gia tăng. Tôi sống ở miền Nam, mà cụ thể là Đồng bằng SCL, việc bắt gặp một người miền Bắc và Trung đã trở thành một điều hết sức bình thường, vì người miền ngoài vào Nam sinh sống là lập nghiệp rất đông. Tuy nhiên điều này có vẻ ngược lại với nhiều bạn miền Bắc và Trung. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự va chạm về văn hóa vùng miền sâu sắc như từ ngày qua đây. Tôi có rất nhiều bạn bè gốc Bắc nhưng chưa bao giờ mảy may nghĩ xem chúng tôi giống khác nhau như thế nào. Từ ngày qua đây, tôi được biết thêm nhiều điều về các vùng miền khác, những điều tôi chưa từng nghe, thông những buổi ăn cơm chung hay ngồi tán gẫu với mọi người. Trong những lần như vậy, tôi quan sát nhiều hơn là tham gia, có nhiều thứ mà tôi cần được biết được học, những thứ giúp tôi có thể hòa nhập và tránh khỏi những điều nên tránh.
Trong quan hệ bạn bè giữa người Việt với nhau hiển nhiên có nhiều vấn đề suôn sẻ và chưa suôn sẻ, nhưng có thể nói là tốt đẹp. Cộng đồng nào mà không nảy sinh mâu thuẫn. Ở đây chúng tôi toàn là những cái đầu tiến bộ và có ý chí tiến thủ cho nên vẫn chưa có vấn đề gì lớn xảy ra. Có ai bất mãn gì về tôi tôi không nhỉ?
Việc học
Mỗi tuần học hai buổi tối, thứ 2 và thứ 4, mỗi tối học hai môn từ 7g-10g15. Ngoài ra tôi còn phải hoàn thành 3 môn học chuyển tiếp trong suốt chương trình 2 năm, học môn nào trước và thời gian học thì tùy vào sự sắp xếp của khoa và sự chọn lựa tôi. Tôi đã hoàn thành 2 môn trong hk1, sang hk2 này tôi hoàn thành 1 môn nữa là xong.
Ngày đầu tiên vào học đúng là một ngày đáng nhớ. Tôi hầu như không hiểu các giáo sư đang giảng về điều gì. Tâm trạng thì cực kỳ căng thẳng và thực sự lo lắng về việc học. Khi quyết định sang đây, tôi đã chuẩn bị trước tâm lý này, nhưng khi nó diễn ra tôi mới biết mình đã chuẩn bị chưa đủ. Và rồi, sau một thời gian, tôi cũng dần làm quen với việc học. Vấn đề của tôi chính là kiến thức hoàn toàn mới và khả năng nghe tiếng Hàn còn kém. Tôi buộc lòng phải cải thiện nó mỗi ngày. Đến lúc này tôi đã thấy khá hơn, dù chưa có gì gọi là đáng khen ngợi.
Điều kiện học tập và cơ sở vật chất của HQ rất tốt và thuận tiện cho người học. Tôi không có gì phải phàn nàn về việc này. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy bản thân với những sv người Hàn có một khoảng cách nhất định. Có thể do tôi dỡ giao tiếp, e dè, có thể do họ đa phần là nhân viên bận rộn, hay vì khoảng cách tuổi tác gì đó… Trong số họ có nhiều người rất thân thiện và dù gì thì với tôi cũng chỉ dừng lại ở mức độ xã giao không hơn.
Công việc
Học phí và tiền chi tiêu du học là một gánh nặng với tôi và gia đình. Tôi ra đi với tinh thần vừa học vừa làm. Nhưng 3 tháng đều tiên tôi chỉ có đi chơi và học tập. Nghe có vẻ rất thoải mái. Đúng, tôi cũng công nhận mình đã có 3 tháng vô cùng thoải mái. Học 1 tuần có 2 ngày, thời gian còn lại tôi đi chơi với bạn bè. Lưu ý, đi chơi chứ không có nghĩa là chơi bời nhé ^^ . Tôi chưa bao giờ cố phân tích chữ chơi bời, bởi nó không thuộc về tôi và ngược lại. Đi chơi với tôi là tham quan chỗ này chỗ nọ, tìm hiểu cuộc sống HQ, tiếp xúc với những người bạn mới, được chụp ảnh và thưởng thức những món ăn lạ…Dù học chỉ 2 ngày nhưng vì học cả sáng và tối nên tôi có muốn tìm việc cũng không dễ. Thay vào đó tôi cố gắng phung phí 3 tháng đầu cho việc chơi và chuẩn bị tâm lý cho khoảng thời gian vừa học vừa làm mà mình chắc chắn sẽ phải đón nhận.
Hk1 sắp kết thúc chính là thời điểm đó. Tôi bắt đầu lên mạng tự lục lọi những website tìm người. Tôi tìm gần như nát nước suốt 1 tháng trời sau đó, hễ thấy chỗ nào cần thông biên dịch tiếng Việt, hay tuyển người phục vụ là tôi gửi hồ sơ. Tôi đã gửi hồ sơ đến trên 20 công ty dịch thuật và rất nhiều công ty khác mà vẫn không nhận được hồi âm. Rồi thì hồi âm cũng đến, nhưng nó không phải là mật ngọt sau những ngày trông đợi mỏi mòn. Những công ty tìm liên lạc và gọi tôi đến phỏng vấn có đủ thứ kiểu, không phải chỗ nào cũng phù hợp. Đã có lúc tôi căng thẳng kinh khủng với việc tìm việc.
Sau 1 thời gian lặng ngụp trong lo âu, đã có lúc tôi tưởng chứng như bắt được niềm vui thì nó lại tắt ngụp ngay sau đó. Tôi thầm nhủ bất cứ công việc gì cũng được, miễn không phạm pháp, là tôi làm. Thời gian này, mỗi khi chát với mấy đứa em họ, tôi hay nói vui là mình đang bán vé số, lượm ve chai hay bán bánh dạo trên đường. Tôi biết mình không được bỏ cuộc, mỗi ngày thức dậy, tôi lại lao mình vào một cuộc tìm kiếm công việc mới. Tôi liên tưởng mình đang đào bới trong một ngọn núi với chỉ một công cụ duy nhất là niềm tin, tôi đã đào quá sâu và đi quá xa, ngọn núi có thể sụp đổ và giết chết tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi không thế quay lại, nếu có bị dìm chết tôi vẫn vui vì mình chưa bao giờ từ bỏ, tôi đã cố gắng.
Thật may mắn, tôi đã tìm được một đường ngầm trong núi. Nơi vừa vặn cho tôi đi và đủ không khí để tôi hít thở trong suốt hành trình vượt lòng núi. Nghe có vẻ hình tượng nhỉ? Ý tôi nói tôi đã tìm được 1 công việc rất phù hợp với khả năng, lương vừa đủ và đảm bảo cho tôi nhiều thứ thuận lợi. Trên hết, đó là công việc mà tôi đã từng rất muốn thử sức, tôi hoàn toàn đủ nhiệt huyết để dành cho nó. Giờ đây tôi trân trọng công việc ấy mỗi ngày. Tôi làm hết sức để có chắc chắn mình không để đánh mất nó.
½ năm trên đất Hàn của tôi đã trôi qua như vậy đấy. Niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, có thử thách và nhiều trải nghiệm. Tôi đang cố gắng thay đổi mình mỗi ngày theo cách của bản thân. Mong rằng 1 năm ½ còn lại sẽ có thêm những điều đáng ghi nhớ…
Chia tay Việt Nam
Khoảng thời gian trước khi sang Hàn là khoảng thời gian không có thời gian để thở của tôi. Nào là giấy tờ từ trường gửi qua trễ, đã vậy nội dung giấy tờ lại còn bị sai, gây ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện xin visa. Rồi thì xin visa gặp trục trặc, bị làm eo làm sách, bổ xung này nọ. Đã vậy lại còn phải vừa làm giấy tờ vừa đi làm những ngày cuối. Gần đến ngày đi còn phải dọn nhà và chuẩn bị hành lý. Chưa kể tình hình là không còn vé máy bay. Và khủng khiếp hơn là trước ngày đi gần 3 tuần lại còn bị bệnh thủy đậu. Ta nói, qua được đến bên này quả là một hành trình gian khổ, tất nhiên cũng chẳng thấm thía gì so với ai, nhưng nhiều lúc ngẫm lại thấy sao tôi xui ơi là xui.
Ngày ra sân bay tâm trạng của tôi đơ như cây cơ. Không buồn không vui, lơ lửng và không suy nghĩ được gì. Điều tôi bực nhất chính là cha ổng với mấy cậu làm một mâm nhậu linh đình gọi là tiễn đưa, thôi thì cố ăn mấy món Việt Nam cuối cùng trước khi đi xa, chứ ngửi mùi bia bọt không có khoái chút nào. Ra sân bay tâm trạng tôi có phần háo hức. Mặt khác, tôi đã cố gắng chụp thật nhiều ảnh và nhìn ngắm cho kỹ gia đình, cậu mợ và các em. Đã đến giờ làm vào làm thủ tục, tôi biết đây mới chính là thời khắc gây xúc động nên cố gắng tạm biệt và làm mọi thứ thật nhanh. Trời xui đất khiến thế nào lại quên không tháo cái sim điện thoại ra gửi lại cho nhỏ em giữ, chạy ra đưa thấy nó khóc lòng tôi chợt dâng lên nỗi buồn. Tôi vốn là người rất dở trong việc che giấu cảm xúc, nên cách tốt nhất là ngoảnh đi thật nhanh. Tôi đoán nếu có ai khóc thì trong đó có nhỏ em. Tôi rành nó quá mà... Thế là chuyến bay của tôi cũng thuận lợi. Tôi đặt chân trên đất Hàn lần thứ 2 trên tinh thần 2 năm mới trở về.
Thời tiết Hàn Quốc
Thời điểm tôi sang Hàn là đầu tháng 3, tức là cuối mùa đông. Thời tiết đã "ấm" lên khá nhiều, khoảng âm vài độ đến mười mấy độ. Đang ở VN ấm áp, đùng một phát sang đây rét tê tái, 2 tháng đầu của tôi thật kinh dị. Mặc dù đã từng sang Hàn một lần vào đầu đông, cảm nhận được cái rét của nó rồi, nhưng nhiều lúc không thể chịu nổi. Được mấy nhỏ em khóa dưới tận tình dẫn cho đi chơi làm quen với cuộc sống Hàn tôi cũng thích thú lắm, nhưng nhiều lúc thấy như sắp kiệt sức với cái lạnh. Toàn thân buốt giá, da thịt như bị dao cắt xé, đầu lúc nào cũng căng ra như sắp vỡ. Đi một buổi là coi như chỉ có nằm dài.
Vậy rồi mùa xuân cũng đến, đến nhanh và ra đi cũng nhanh, chỉ chưa đến 1 tháng. Dấu hiệu để nhận thấy mùa xuân đang đến là những cành cây đâm chồi nảy hoa. Hoa anh đào nở rạo rực được 1 tuần rồi đua nhau rụng lã chã. Những chiếc lá xanh non xuất hiện ở khắp nơi nhìn thích con mắt. Nhiệt độ gọi là mát mẻ với người Hàn thì vẫn là lạnh đối với tôi, dù sao thì cũng đã dễ thở hơn cuối đông.
Và rồi mùa hè đến. Nhiệt độ tăng dần và duy trì ở mức trên 20 độ đến dưới 40 độ. Có những ngày cực nóng bức giống như ở Việt Nam, mặc dù không hẳn như vậy. Tôi sống ở miền Nam, có thể nói là nóng quanh năm, cho nên cái nóng bên này với tôi không là nghĩa lý gì. Tôi công nhận bên này độ ẩm cao nên cái nóng khô hanh, rất khó chịu. Nhưng về tổng thể thì tôi không có gì để phải phàn nàn, ngược lại nó càng khiến tôi nhớ về Việt Nam hơn và tôi cảm ơn về điều đó. Điều thú vị nhất của mùa hè chính là đợt mưa dầm Jangma suốt tháng 7. Phải công nhận là lạ, vì chưa bao giờ tôi chứng kiến mưa kéo dài có khi gần 2 tuần như bên này. Đợt mưa vừa rồi khiến HQ chịu thiệt hại cũng không nhỏ, nguyên cái khu Gangnam hiện đại và nhiều vùng khác chìm trong biển nước, trường Kookmin nằm ở vùng cao, gần núi mà còn thiếu điều suýt ngập nữa là…
Bây giờ HQ đang sắp vào thu, mùa tôi đang mong đợi. Nhiệt độ đã giảm dần, lá cây bắt đầu vàng và rụng. Nhanh thật, tôi nhớ chúng chỉ mới mọc ra hôm kia. Khi mùa thu đến là đồng nghĩa với cái lạnh sắp quay lại. Chỉ trong vòng nửa năm ở Hàn mà tôi đã có dịp chứng kiến gần như 4 mùa. Thời gian bên này trôi qua nhanh hơn VN, trong từng giờ, từng ngày, từng mùa… Có nghĩa là ngày tôi trở về nhà cũng sẽ nhanh thôi…
Thức ăn
Thức ăn nước nào cũng có cái ngon, cái không ngon. Những món mà tôi thích có vẻ như lại là những món đắt tiền và không thể ăn thường xuyên được. Thức ăn ở căn-tin thì đa phần là chán ngắt nhưng được cái rẻ hơn ½ so với bên ngoài. Cũng may mắn là chuyên ngành của tôi là Hàn Quốc học, có nhiều cơ hội tiếp xúc với thức ăn Hàn nên nó không phải là trở ngại qua lớn cho những ngày đầu đặt chân qua đây. Chỉ có điều món Hàn ăn mãi cũng chỉ có nhiêu đó hương vị, ăn riết ngán tận cổ. Cộng với lý do nhớ thức ăn VN và tiết kiệm chi phí, nên sau nhiều lần suy nghĩ, tôi đã quyết định phải tự nấu ăn. Tháng đi chợ 2 lần mua lỉnh khỉnh đủ thứ nguyên vật liệu, rau củ, thịt cá và chịu khó vào bếp lụi cụi nấu nướng giờ đã trở thành 1 phần sinh hoạt của tôi.
Thỉnh thoảng trong các dịp sinh nhật, lễ lộc hay ko vì lý do gì, anh chị em sinh viên lại cùng nhau nấu nướng ăn. Trước khi tự nấu ăn thì đó là những lúc khiến tôi rất hả lòng hả dạ vì được ăn món Việt. Đối diện tường tôi có một quán phở. Lần đầu tiên ăn phở ở đó tôi thấy rất mắc cười bởi cái sự “20% là chính nó” của phở. Mặc dù vậy, 20% cũng vẫn là tốt chán cho những người sống xa quê hương.
Sinh viên VN bên này cứ rảnh là rủ nhau “bia gà”, tức là đi ăn gà rán và uống bia. Gà thì rất ngon, nhưng tôi vốn không có duyên với các thể loại bia rượu. Tôi luôn lãi nhãi về điều này trên bàn nhậu mỗi lần như vậy rồi cố gắng uống sao cho càng ít càng tốt. Tôi biết tửu lượng của mình đến đâu và không bao giờ cố gắng tỏ ra siêu đẳng trong vấn đề này. Tất nhiên cũng có lúc hứng chí, muốn thử xem sức chịu đựng của mình đến đâu, hay những lúc buộc phải uống xã giao, tôi cũng không ngần ngại uống nhiều. Nhưng bao giờ lý chí cũng chiến thắng, say bí tỉ, ói mửa, nói chuyện tung ta lung tung hay làm những chuyện mà hôm sau chẳng thể nhớ nổi không bao giờ có trong từ điển của tôi.
Du học sinh Việt Nam
Trường Kookmin có trên 50 sinh viên Việt Nam học đủ thứ các ngành. Đông đảo nhất là sinh viên học tiếng, đến MBA và các khoa kỹ thuật-công nghệ. Tôi vẫn thường xuyên gặp những người sống ở KTX trong trường, còn những người ở KTX ngoài trường và ở nhà thuê thì không có cơ hội gặp nhiều, trừ những khi đi chơi chung, hay sinh hoạt hội theo định kỳ. Nói đến chuyện hội, sv VN ở Kookmin cũng có hội, tuy nhiên không phải sv VN nào cũng tham gia vì nhiều lý do. Mỗi tháng hội tổ chức liên hoan gặp mặt 1 lần, đồng thời tổ chức sinh nhật cho sinh viên có ngày sinh trong tháng, hoặc chào đón sv mới, chia tay sv sắp ra trường.
Sv Việt đến từ mọi miền của đất nước, nhưng đông hơn vẫn là các bạn phía Bắc. Dạo này sv phía Nam có vẻ gia tăng. Tôi sống ở miền Nam, mà cụ thể là Đồng bằng SCL, việc bắt gặp một người miền Bắc và Trung đã trở thành một điều hết sức bình thường, vì người miền ngoài vào Nam sinh sống là lập nghiệp rất đông. Tuy nhiên điều này có vẻ ngược lại với nhiều bạn miền Bắc và Trung. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự va chạm về văn hóa vùng miền sâu sắc như từ ngày qua đây. Tôi có rất nhiều bạn bè gốc Bắc nhưng chưa bao giờ mảy may nghĩ xem chúng tôi giống khác nhau như thế nào. Từ ngày qua đây, tôi được biết thêm nhiều điều về các vùng miền khác, những điều tôi chưa từng nghe, thông những buổi ăn cơm chung hay ngồi tán gẫu với mọi người. Trong những lần như vậy, tôi quan sát nhiều hơn là tham gia, có nhiều thứ mà tôi cần được biết được học, những thứ giúp tôi có thể hòa nhập và tránh khỏi những điều nên tránh.
Trong quan hệ bạn bè giữa người Việt với nhau hiển nhiên có nhiều vấn đề suôn sẻ và chưa suôn sẻ, nhưng có thể nói là tốt đẹp. Cộng đồng nào mà không nảy sinh mâu thuẫn. Ở đây chúng tôi toàn là những cái đầu tiến bộ và có ý chí tiến thủ cho nên vẫn chưa có vấn đề gì lớn xảy ra. Có ai bất mãn gì về tôi tôi không nhỉ?
Việc học
Mỗi tuần học hai buổi tối, thứ 2 và thứ 4, mỗi tối học hai môn từ 7g-10g15. Ngoài ra tôi còn phải hoàn thành 3 môn học chuyển tiếp trong suốt chương trình 2 năm, học môn nào trước và thời gian học thì tùy vào sự sắp xếp của khoa và sự chọn lựa tôi. Tôi đã hoàn thành 2 môn trong hk1, sang hk2 này tôi hoàn thành 1 môn nữa là xong.
Ngày đầu tiên vào học đúng là một ngày đáng nhớ. Tôi hầu như không hiểu các giáo sư đang giảng về điều gì. Tâm trạng thì cực kỳ căng thẳng và thực sự lo lắng về việc học. Khi quyết định sang đây, tôi đã chuẩn bị trước tâm lý này, nhưng khi nó diễn ra tôi mới biết mình đã chuẩn bị chưa đủ. Và rồi, sau một thời gian, tôi cũng dần làm quen với việc học. Vấn đề của tôi chính là kiến thức hoàn toàn mới và khả năng nghe tiếng Hàn còn kém. Tôi buộc lòng phải cải thiện nó mỗi ngày. Đến lúc này tôi đã thấy khá hơn, dù chưa có gì gọi là đáng khen ngợi.
Điều kiện học tập và cơ sở vật chất của HQ rất tốt và thuận tiện cho người học. Tôi không có gì phải phàn nàn về việc này. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy bản thân với những sv người Hàn có một khoảng cách nhất định. Có thể do tôi dỡ giao tiếp, e dè, có thể do họ đa phần là nhân viên bận rộn, hay vì khoảng cách tuổi tác gì đó… Trong số họ có nhiều người rất thân thiện và dù gì thì với tôi cũng chỉ dừng lại ở mức độ xã giao không hơn.
Công việc
Học phí và tiền chi tiêu du học là một gánh nặng với tôi và gia đình. Tôi ra đi với tinh thần vừa học vừa làm. Nhưng 3 tháng đều tiên tôi chỉ có đi chơi và học tập. Nghe có vẻ rất thoải mái. Đúng, tôi cũng công nhận mình đã có 3 tháng vô cùng thoải mái. Học 1 tuần có 2 ngày, thời gian còn lại tôi đi chơi với bạn bè. Lưu ý, đi chơi chứ không có nghĩa là chơi bời nhé ^^ . Tôi chưa bao giờ cố phân tích chữ chơi bời, bởi nó không thuộc về tôi và ngược lại. Đi chơi với tôi là tham quan chỗ này chỗ nọ, tìm hiểu cuộc sống HQ, tiếp xúc với những người bạn mới, được chụp ảnh và thưởng thức những món ăn lạ…Dù học chỉ 2 ngày nhưng vì học cả sáng và tối nên tôi có muốn tìm việc cũng không dễ. Thay vào đó tôi cố gắng phung phí 3 tháng đầu cho việc chơi và chuẩn bị tâm lý cho khoảng thời gian vừa học vừa làm mà mình chắc chắn sẽ phải đón nhận.
Hk1 sắp kết thúc chính là thời điểm đó. Tôi bắt đầu lên mạng tự lục lọi những website tìm người. Tôi tìm gần như nát nước suốt 1 tháng trời sau đó, hễ thấy chỗ nào cần thông biên dịch tiếng Việt, hay tuyển người phục vụ là tôi gửi hồ sơ. Tôi đã gửi hồ sơ đến trên 20 công ty dịch thuật và rất nhiều công ty khác mà vẫn không nhận được hồi âm. Rồi thì hồi âm cũng đến, nhưng nó không phải là mật ngọt sau những ngày trông đợi mỏi mòn. Những công ty tìm liên lạc và gọi tôi đến phỏng vấn có đủ thứ kiểu, không phải chỗ nào cũng phù hợp. Đã có lúc tôi căng thẳng kinh khủng với việc tìm việc.
Sau 1 thời gian lặng ngụp trong lo âu, đã có lúc tôi tưởng chứng như bắt được niềm vui thì nó lại tắt ngụp ngay sau đó. Tôi thầm nhủ bất cứ công việc gì cũng được, miễn không phạm pháp, là tôi làm. Thời gian này, mỗi khi chát với mấy đứa em họ, tôi hay nói vui là mình đang bán vé số, lượm ve chai hay bán bánh dạo trên đường. Tôi biết mình không được bỏ cuộc, mỗi ngày thức dậy, tôi lại lao mình vào một cuộc tìm kiếm công việc mới. Tôi liên tưởng mình đang đào bới trong một ngọn núi với chỉ một công cụ duy nhất là niềm tin, tôi đã đào quá sâu và đi quá xa, ngọn núi có thể sụp đổ và giết chết tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi không thế quay lại, nếu có bị dìm chết tôi vẫn vui vì mình chưa bao giờ từ bỏ, tôi đã cố gắng.
Thật may mắn, tôi đã tìm được một đường ngầm trong núi. Nơi vừa vặn cho tôi đi và đủ không khí để tôi hít thở trong suốt hành trình vượt lòng núi. Nghe có vẻ hình tượng nhỉ? Ý tôi nói tôi đã tìm được 1 công việc rất phù hợp với khả năng, lương vừa đủ và đảm bảo cho tôi nhiều thứ thuận lợi. Trên hết, đó là công việc mà tôi đã từng rất muốn thử sức, tôi hoàn toàn đủ nhiệt huyết để dành cho nó. Giờ đây tôi trân trọng công việc ấy mỗi ngày. Tôi làm hết sức để có chắc chắn mình không để đánh mất nó.
½ năm trên đất Hàn của tôi đã trôi qua như vậy đấy. Niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, có thử thách và nhiều trải nghiệm. Tôi đang cố gắng thay đổi mình mỗi ngày theo cách của bản thân. Mong rằng 1 năm ½ còn lại sẽ có thêm những điều đáng ghi nhớ…
*******
11 thg 9, 2011
BÁNH KEM
Tôi chắc chắn mình chưa bao giờ là một người hâm mộ của loại bánh này. Với tôi, bánh kem là một thứ nhìn thì bắt mắt nhưng ăn thì chán ngắt. Không bao giờ tôi dám ăn 1 góc 8 của một chiếc bánh cỡ trung, nó khiến tôi ngán tận cổ, đặc biệt là phần kem béo ngậy. Không phải vì là con trai, những kẻ vốn dĩ không mê đồ ngọt, mà tôi “chê”, chứ thật sự là…vậy đó. Nhưng tôi vốn dĩ là người công bằng trong mọi vấn đề, có chê thì cũng có khen, chân thành mà nói thì bánh kem không hề tệ, dạo này phần kem được làm bằng sữa tươi nên ăn không bị ngấy, nhân bánh cũng phong phú hơn với đủ loại trái cây. Ăn nhiều hiển nhiên ai mà không ngán, nhưng thỉnh thoảng mà nhấm nháp một miếng thì cũng ngon đấy chứ. Nhiều người nhìn tôi gầy gò thế này nên khuyên hãy ăn nhiều những thứ đại loại như bánh kem cho mập. Tôi thì tôi giơ tay hàng.
Tôi không hảo bánh kem là vậy nhưng lại từng gắn bó với nó một thời gian dài. Nó là công việc của tôi.
Bà ngoại của tôi vốn là một thợ bánh. Hàng ngày bà làm đủ thứ các loại bánh để chiều mang ra trước nhà bán, với nào là bánh bông lan, bánh da lợn, bánh bò, bánh tiêu… và tất nhiên là không thể thiếu bánh kem. Bên cạnh việc làm những chiếc bánh kem nhỏ nhỏ để bán hàng ngày, bà còn nhận đặt hàng làm bánh sinh nhật, bánh cưới cho các gia đình trong huyện.
Tôi rất thích xem bà làm bánh, đặc biệt là làm bánh kem. Tôi thích ngắm những ổ bánh sinh nhật dễ thương hay những chiếc bánh cưới hoành tráng 3-4 tầng. Tôi thích những bông hồng, những chiếc lá, những con sò, những loại kiểu trang trí bằng kem. Trong mắt một đứa bé, việc được nhìn thấy bà ngoại dùng kem nặn ra đủ thứ hình hài quả là kỳ diệu. Tôi có thể quanh quẩn bên cạnh bà suốt cả ngày cũng không chán. Những lúc như vậy, thỉnh thoảng tôi lại có thể thọt tay vào hủ kem để liếm vụng, đôi khi lấy các bịch nặn kem ra bắt chước, cũng pha màu, múc kem, tra chuôi nặn và nặn như bà. Tất nhiên là hoàn toàn xấu xí.
Tôi chính thức bắt tay vào công việc này khi dọn xuống ở nhà ngoại để gần trường năm vào cấp 2. Thay vì lâu lâu mới được thấy như trước đây, từ giờ bánh kem xuất hiện trước trong cuộc sống tôi thường trực hơn. Làm bánh kem có rất nhiều công đoạn, và công đoạn đầu tiên tôi chính thức được nhúng tay vào là bắt chữ (tức viết chữ trên bánh kem, vd: Happy Birthday…), công đoạn cuối cùng. Trước đó, việc này do cậu Thư, một người cậu họ của tôi, phụ trách. Tôi đã nhiều lần thấy cậu bắt chữ, nét chữ của cậu cực đẹp, có nét thanh nét đậm, uyển chuyển…khiến tôi hâm mộ vô cùng. Nhìn những nét chữ đẹp tuyệt bằng kem đỏ nổi bật trên nền kem trắng, tôi tự nhủ nếu là mình thì liệu có bắt được như vậy không? Thế rồi, thời gian trôi qua, cậu Thư cũng có cuộc sống gia đình và công việc riêng, bà ngoại không thể cứ hễ muốn là nhờ vả. Thế là tôi được chọn để thay thế cậu. Lúc đầu, tất nhiên là tôi đã bắt rất vụng về và xấu không thể chê vào đâu. Nhìn “tác phẩm” xấu xí của mình nằm án ngữ phần dễ thấy nhất trên chiếc bánh đẹp và nhớ về nét chữ của cậu Thư, tôi không tránh khỏi cảm giác xấu hổ… Tôi chắc mình không thể làm được công việc này. Tôi không biết ngoại nghĩ sao về những nét chữ của tôi, nhưng những chiếc bánh liên tiếp sau đó ngoại lại nhờ tôi. Mặc dù ngại lắm nhưng tôi không dám từ chối, ai mà lại dám không nghe lời người lớn chứ…
Sau một thời gian tập luyện, tôi lên tay thấy rõ. Khi những nét chữ dần trở nên mềm mại và đẹp mắt hơn, cũng là lúc cái tên của tôi thường được bà ngoại khoe khi có hàng xóm, bà con đến chơi. Bà luôn khoe chữ này là do thằng B nó làm, rồi người này người nọ khen khen tặng tặng mỗi lần như thế tôi mắc cỡ gần chết. Thời gian sau đó “danh tiếng” của tôi nổi như cồn trong thế giới bà con họ hàng như thể là đứa trẻ khéo tay dữ lắm. Có lẽ lúc đó với họ làm bánh kem là một việc rất khó, đòi hỏi sự khéo léo và tuyệt nhiên một đứa con nít 11 tuổi thì không thể nào làm được. Mặc khác, khi còn có thời gian bắt chữ, cậu Thư cũng đã 20 mấy tuổi, khoảng cách tuổi tác giữa hai cậu cháu chắc cũng là một trong số những yếu tố gây ngạc nhiên cho nhiều người. Thật ra, ngay cả khi tay nghề bắt chữ của tôi đã lên đến “đỉnh cao” tôi vẫn chưa bao giờ thấy mình làm đẹp bằng cậu ngày trước. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình viết chữ đẹp, ngay cả khi cầm bút chứ nói chi bắt chữ bằng kem, mắc dù cũng có nhiều người khen nét chữ của tôi. Trong số những chiếc bánh đã từng bắt chữ, chiếc bánh cưới của cậu Triều, cậu ruột của tôi, khiến tôi cảm thấy tự hào nhất, tôi tự hào đã góp chút công sức bé nhỏ vào lễ cưới trọng đại của cậu. Chiếc bánh được đặt trang trọng giữa nhà, nơi ai đi ra đi vào cũng thấy, và trên nó có lưu lại những nét chữ vụng về của tôi.
Sau một thời gian tập luyện, tôi lên tay thấy rõ. Khi những nét chữ dần trở nên mềm mại và đẹp mắt hơn, cũng là lúc cái tên của tôi thường được bà ngoại khoe khi có hàng xóm, bà con đến chơi. Bà luôn khoe chữ này là do thằng B nó làm, rồi người này người nọ khen khen tặng tặng mỗi lần như thế tôi mắc cỡ gần chết. Thời gian sau đó “danh tiếng” của tôi nổi như cồn trong thế giới bà con họ hàng như thể là đứa trẻ khéo tay dữ lắm. Có lẽ lúc đó với họ làm bánh kem là một việc rất khó, đòi hỏi sự khéo léo và tuyệt nhiên một đứa con nít 11 tuổi thì không thể nào làm được. Mặc khác, khi còn có thời gian bắt chữ, cậu Thư cũng đã 20 mấy tuổi, khoảng cách tuổi tác giữa hai cậu cháu chắc cũng là một trong số những yếu tố gây ngạc nhiên cho nhiều người. Thật ra, ngay cả khi tay nghề bắt chữ của tôi đã lên đến “đỉnh cao” tôi vẫn chưa bao giờ thấy mình làm đẹp bằng cậu ngày trước. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình viết chữ đẹp, ngay cả khi cầm bút chứ nói chi bắt chữ bằng kem, mắc dù cũng có nhiều người khen nét chữ của tôi. Trong số những chiếc bánh đã từng bắt chữ, chiếc bánh cưới của cậu Triều, cậu ruột của tôi, khiến tôi cảm thấy tự hào nhất, tôi tự hào đã góp chút công sức bé nhỏ vào lễ cưới trọng đại của cậu. Chiếc bánh được đặt trang trọng giữa nhà, nơi ai đi ra đi vào cũng thấy, và trên nó có lưu lại những nét chữ vụng về của tôi.
Tôi vẫn tiếp tục làm công việc bắt chữ. Nhưng sau đó còn kiêm luôn một công việc khác, khó khăn hơn, đó chính là bắt bông (nặn bông hồng, bông cúc…) và làm những chiếc bánh kem nhỏ để bán hàng ngày. Từ chỗ nghịch ngợm bắt chơi, thấy tôi làm được nên ngoại cho bắt luôn. Lúc đầu chỉ là bắt những con sò, con sao… sau đó đến bắt bông, bắt lá. Những chiếc bánh bán hàng ngày vốn dĩ không đòi hỏi phải quá đẹp và tỉ mỉ, những lúc bận rộn, ngoại giao hết cho tôi đảm trách. Bánh bông lan thì ngoại nướng sẵn, kem cũng đánh sẵn, tôi chỉ việc pha màu rồi ngồi làm. Công việc này thú vị vô cùng. Dần dần tôi sáng tạo ra đủ thứ kiểu trang trí cho chiếc bánh, tôi vốn là người khá sáng tạo nên chẳng khác gì là cá gặp nước. Khi tay nghề ổn định, ngoại cho tôi bắt bông cho những chiếc bánh sinh nhật, bánh cưới và trợ giúp ở những khâu nho nhỏ. Đến đây, tôi vô cùng thích làm công việc này, tôi có thể xem tới xem lui, nghiền ngẫm cuốn sách dạy bắt kem hoài mà không chán. Sau đó tôi bắt chước và sáng tạo theo cách của mình. Thỉnh thoảng tôi gợi ý cho ngoại về kiểu này kiểu nọ, tất nhiên chỉ là thỉnh thoảng. Có đi chơi đâu xa hay xem TV mà thấy kiều bắt lạ, kiểu bánh lạ là tôi nói với ngoại ngay. Tôi và ngoại đã “cộng tác” với nhau như thế.
Lúc này “danh tiếng” của tôi nổi lên như khinh khí cầu. Những lời khen tặng thậm chí càng gia tăng cấp độ. Tuy vậy không phải lúc nào tôi cũng toàn tâm toàn ý với những chiếc bánh kem. Những lúc bận đọc truyện hay ham chơi là sẽ có những chiếc bánh với những dòng chữ thấy gớm. Hay những lúc lười biếng, buồn chán thì sẽ có những chiếc bánh với những cái bông rũ rượi qua loa. Con nít mà lị.
Một bước ngoặt khác trong sự nghiệp làm bánh của tôi, chính thức trở thành “thợ làm bánh kem”. Ấy là khi bà ngoại bị lên máu và liệt nửa người, lúc ấy là sau Giáng sinh năm tôi đang học lớp 12. Hôm ấy là một ngày tôi không thể nào quên. Tối hôm trước tôi lên cơn sốt, sáng ra loạng choạng vào phòng vệ sinh và đùng một cái xỉu cái ành (cú xỉu đầu đời)! Sau khi được bà ngoại làm một màn cạo gió hoành tráng, tôi khỏe ra và đi học được. Nhưng đến khi tan học về tôi mới hay tin bà bị lên máu và đã nhập viện. Thật bàng hoàng, tối hôm trước bà đã cố gắng làm bánh kịp giao hàng để sáng nay về quê chơi, sự kiệt sức đã khiến bà ngã gục. Kể từ đó, chứng liệt nửa người khiến bà không bao giờ có thể làm bánh kem được nữa… Một thời gian sau đó, tủ bánh của bà được truyền lại cho mẹ tôi. Mẹ tôi cũng làm đủ thứ bánh như ngoại và bán hàng ngày, nhưng có một thứ bánh mà mẹ làm không khéo, đó chính là bánh kem. Cũng như trước đây, tôi phụ trách làm bánh nhỏ bán hàng ngày. Thế nhưng, do nhiều khách mối đặt làm bánh sinh nhật, bánh cưới vì không biết mà tìm đến nhiều quá, phần vì từ chối hoài thấy ngại, phần vì thấy làm loại bánh này cũng có lời nên mẹ quyết định tiếp tục. Vậy là từ giờ tôi trở thành thợ chính. Ban đầu chỉ là những chiếc bánh 1 tầng, sau là 2 tầng và thậm chí là 3 tầng. Phải nói là lúc đầu tôi sợ lắm, sợ làm xấu người ta chê, rồi ảnh hưởng đến danh tiếng của ngoại. Nhưng thiết nghĩ nó giúp được cho kinh tế gia đình và là dịp được mình thỏa sức làm những chiếc bánh của chính mình, nên tôi cũng “nhắm mắt làm liều”. Không ai làm tốt bất cứ điều gì trong lần đầu tiên, những chiếc bánh đầu tiên chỉ ở mức tạm được. Không ai phàn nàn (có thể có, nhưng thôi lỡ rồi, đành chịu) nên tôi cứ cố gắng mà làm. Lẽ dĩ nhiên, mẹ đâu có dám nói với khách hàng là những chiếc bánh của họ do một thằng con trai 17 tuổi làm ra, trừ ít người trong nhà, nếu không thì sẽ trở thành đại họa, dù là khía cạnh tích cực hay tiêu cực. Thế là tôi làm thợ bánh kem trong suốt nửa năm sau đó, mãi cho đến khi thi tốt nghiệp và đại học. Sau ngày tôi lên Tp HCM luyện thi và vào đại học, mẹ tôi chỉ làm bánh kem bán hàng ngày và chấm dứt nhận bánh kem luôn. Những chiếc khuôn, chiếc chuôi, chiếc khung chân, thùng bánh… được xếp góc và đi vào kỷ niệm từ ngày ấy cho đến nay…
Tôi với bánh kem có duyên và những kỷ niệm như thế. Trong suốt 6-7 năm, từ ngày còn vọc phá kem, đến ngày được bắt chữ, bắt bông cho đến khi làm được một chiếc bánh hoàn chỉnh, chưa bao giờ tôi thèm ăn cho đã đời một cái bánh nào đó. Cái tôi thèm chính là được nhìn một tác phẩm nghệ thuật bằng kem thật lộng lẫy. Tôi vô cùng ngưỡng mộ những người thợ bánh kem như bà ngoại, trong mắt tôi bà là nghệ sĩ. Đã có những lúc tôi thầm nhủ biết đâu mình đã có thể trở thành một thợ bánh kem… Có thể lắm chứ, vì tôi đã từng mà.
Tôi với bánh kem có duyên và những kỷ niệm như thế. Trong suốt 6-7 năm, từ ngày còn vọc phá kem, đến ngày được bắt chữ, bắt bông cho đến khi làm được một chiếc bánh hoàn chỉnh, chưa bao giờ tôi thèm ăn cho đã đời một cái bánh nào đó. Cái tôi thèm chính là được nhìn một tác phẩm nghệ thuật bằng kem thật lộng lẫy. Tôi vô cùng ngưỡng mộ những người thợ bánh kem như bà ngoại, trong mắt tôi bà là nghệ sĩ. Đã có những lúc tôi thầm nhủ biết đâu mình đã có thể trở thành một thợ bánh kem… Có thể lắm chứ, vì tôi đã từng mà.
26 thg 8, 2011
28 thg 7, 2011
MƯA VỚI TÔI LÀ...NHỮNG CHIẾC VƯƠNG MIỆN NƯỚC TÍCH TẮC...
3 ngày liên tiếp mưa rơi. Mùa mưa Hàn Quốc cứ ngỡ là đã kết thúc rồi, nhưng hóa ra vẫn còn tiếp tục, thậm chí là còn dữ dội hơn. Đã lâu rồi Hàn Quốc chưa hứng chịu đợt mưa nào kinh khủng như vậy. Seoul có những nơi ngập nửa xe hơi, nhiều tuyến đường bị chặn lại; ở tỉnh Gyeonggi người ta còn dùng những miếng ván gỗ để chèo; lở đất, vỡ đê… và trên 35 người mất… Riêng cái trường nằm gân núi tôi đây mà cũng lỏm ba lỏm bỏm, nước mưa từ núi dội xuống KTX khiến các bác bảo vệ được 1 phen tát mệt nghỉ.
Nghe tin tức về Hàn Quốc, mẹ tôi cũng hớt hãi kêu nhỏ em chat với tôi hỏi thăm tình hình coi đã…trôi đến tận đâu rồi. Thiệt tình chứ tôi mà bị trôi thì cũng dám đến Nhật Bản lắm, nhưng tiếc là tôi không có ham đi chơi đến độ thách thức thời tiết như vậy, nhất là trong những ngày âm u, ẩm ướt và mưa gió như thế này.
Lại nói về chuyện mưa gió, những ngày như thế này khiến tôi nhớ nhiều những cơn mưa bất chợt của Sài Gòn, những cơn mưa ào ạt của Kiên Lương. Mưa với tôi là…
…những chiếc vương miệng nước trong tích tắc…
Tôi không nhớ chính xác mình bắt đầu có cái liên tưởng này từ lúc nào, có lẽ là ở độ tuổi tiểu học…Chỉ nhớ vào 1 lần lang thang đi chơi cùng mấy anh chị em họ, gặp đúng cơn mưa giữa hè, chúng tôi trú mưa ở hàng ba của 1 ngôi nhà vắng chủ. Sau những câu chuyện không đầu không đuôi để giết thời gian, tôi chúng tôi bắt đầu chỉ làm mỗi cái việc là ngắm mưa. Thay vì nhìn những chiếc xe đạp, xe máy, xe tải chạy vội vã trên đường cái, tôi bắt đầu chú ý đến những giọt mưa nhỏ từ mái tôn xuống vũng nước bao quanh nhà. Trong cái khoảnh khắc giọt mưa chạm mặt nước, nó bị bắn ngược lên và tạo thành hình một cái vương miệng nước trong 1 vài giây ngắn ngủi, theo sự tưởng tượng của tôi. Tôi lấy làm thích thú về cái “phát hiện” này và đem kể cho mọi người. Ai cũng công nhận là giống thật. Thế là bọn con nít chúng tôi thi nhau nhận xét xem chiếc vương miệng nào đẹp, chiếc nào giống thật nhất…
Vũng nước lúc đầu còn bé tí, chốc sau đã thành như một cái ao, một cái ao vương miệng. Cơn mưa đã tạnh dần nên bọn chúng tôi quyết định sẽ về luôn. Lội lỏm bỏm giữa “ao vương miệng” quả là một cảm giác thú vị. Ước gì chúng trở thành vương miệng thật, vậy thì tôi cũng sẽ không ngại gom 1 đống mang về, mặc dù không biết sẽ phải cất chúng vào đâu. Tôi cũng đã thử xòe tay ra để tóm 1 cái mang về nhưng nó đã vội tan tành…
Giọt nước to tạo thành chiếc vương miệng của vua, giọt nước nhỏ tạo thành chiếc vương miệng của hoàng hậu, chiếc nhỏ nữa là giành cho hoàng tử và công chúa. Trong con mắt đứa trẻ tôi mưa có 1 trong những ấn tượng như vậy… Kể từ sau đó, mỗi khi mưa xuống tôi hay nhìn ra ngoài để ngắm “vương miệng”. Càng lớn tôi càng quên mất cái thói quen ấy, không còn mất công tìm kiếm, phân loại… những chiếc vương miện như hồi nhỏ, thậm chí có thể nói tôi đã quên nó.
Hôm nay bỗng nhiên giơ tay hứng xem có mưa lớn hay nhỏ, một “chiếc vương miệng” đã rơi xuống tay tôi. Chỉ 1 tích tắc thôi, 1 giây gì đó, những ký ức xưa đã qua lại trong tôi. Bấy lâu nay những chiếc vương miệng vẫn còn đó, chúng vẫn vây quanh tôi dưới ô, vẫn bên cạnh tôi bên ngoài ô cửa sổ, vẫn theo tôi cho dù đang ở xa nhà hàng trăm ngàn cây số…
Có những thứ rất bình thường nhưng lại đẹp. Có những thứ chỉ đẹp trong tích tắc nhưng xứng đáng…
-----------------------------------------------------
24 thg 7, 2011
ĐÃ QUA 6 THÁNG...
Thời gian qua đã nhiều lần tôi định viết một cái gì lên blog, nhưng vì lý do này lý do nọ, mà phần nhiều là bởi lười biếng, nên để cho cái blog bị mạng nhện giăng đầy, bụi bặm mấy lớp như thế này đây.
Hôm nay bổng dưng muốn hâm nóng lại cái blog thì chợt nhận ra mới đó mà đã gần 6 tháng rồi, hơn nửa năm rồi còn gì… và tôi đã gần như quên mất cách sử dụng của blogspot…
Còn nhớ bài blog cuối cùng được viết trong lúc cái chân đang bị cà que cà quẹt do té xe, lúc đó tôi còn một thằng nhân viên biên dịch quèn đang trú ngụ trong một căn phòng thuê ở quận 1 Tp HCM, khi ấy là thời điểm cả thế giới chuẩn bị giã từ năm 2010. Còn bây giờ, tôi, một sinh viên cao học đang phát chán vì kim chi và các loại bột ớt, đang ở trong KTX của trường ĐH Kookmin và Hàn Quốc vẫn đang tiếp tục những ngày mưa ẩm ướt cuối cùng của mùa hè.
6 tháng qua đối với tôi là rất nhiều sự kiện, đó là khoảng thời gian của những quyết định quan trọng, của những kinh nghiệm hoàn toàn mới. Đã đến lúc viết lại những gì đã trải trước khi nó bị chìm lấp bởi những thứ đang và sẽ đến trong cuộc sống của mình.
Những ngày viết blog đã quay lại….
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)